BUỒN LÀM SAO BUÔNG - Trang 49

Cố chấp đâu phải lỗi của ai? Tin yêu đâu phải tội mà ngần ngại?

Yêu thì yêu, thế thôi!

Người chẳng cần về thì nơi đây vẫn cứ đợi, mãn đời!

Lâu lắm rồi mới phải thức dậy vào đúng giờ giấc sinh hoạt bình thường của
cuộc sống thường nhật. Nói cho đúng là sau một đêm hồ như không thể
chợp mắt thì việc thấy ngoài trời đã sáng là một niềm an ủi, ít ra cũng có thể
bật dậy thoát khỏi đám bùng nhùng chiếu chăn lạnh ngắt chẳng thể dỗ giấc
cho mình. Chân trần bước về quán cũ của những ngày mà hạnh phúc đơn
giản chỉ cần cà phê đắng và-nắm-lấy-tay-nhau.

Còn bây giờ, chỉ muốn xin một hiên nắng đầy, một ly nước trong veo để
mình uống cạn hết mệt nhoài của đời thường nhật. Cũng phải thôi, đời vội
quá, nhiều bon chen ồn ã, con người ta cứ vô tình quên mất mình cũng có
sóng trong lòng...

Cứ thế này, hỏi sao chẳng thể nào vị tha với mùa Đông - cái mùa khiến lòng
người chông chênh và bần thần hơn cả.

Ai đó bảo mùa này là mùa An lành, An nhiên... chứ riêng nó thấy gọi đây là
mùa của Bất An coi bộ đúng hơn. Những ngày cuối năm cứ vô hình nhắc
nhớ cho người ta nhiều niềm riêng đã cố giấu suốt 12 tháng trời, cứ xốn
xang cồn cào khi một tuổi nữa sắp mất mà nhìn lại đoạn đường đã qua vẫn
vô chừng là lung lay. Chưa bao giờ chúng ta cảm thấy cần một điểm tựa,
một bờ vai, một vòng tay như bây giờ, bởi đâu ai muốn một mình đón thời
khắc thiếu nắng ấm, dư gió lạnh trong mùa-của-bất-an này.

Nhưng nó không chỉ cần một người đơn thuần bên cạnh, nó cần một ai đó
có-thể-hiểu-mình. Mà người ơi, có hiểu không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.