Nhưng giật mình tỉnh dậy
Người chẳng thể ở đây
Mình vẫn cứ sống “lầy”
Tiếc chưa, chiều thứ 7?!
Tóm lại, đi ra ngoài!
Tự mình phải nguôi ngoai
Thương mình đừng ngoảnh lại
Còn nhiều lắm Ngày Mai!
Bởi có những điều tiềm thức chẳng
cho quên
Chúng ta hoàn toàn bị động trước những quyết định
Buông tay hay Giữ lại của tiềm thức.
Cô bạn tôi trở về sau một chuyến “nghỉ dưỡng” dài ngày ở... bệnh viện!
Một vài chẩn đoán của bác sĩ buộc cô phải leo lên băng ca, mặc chiếc áo
bệnh nhân xanh nhợt nhạt và đối diện mắt nhìn vào thứ ánh sáng leo lét của
phòng cấp cứu. Ơn trời là mọi việc đã ổn thỏa. Nhìn cảnh anh chồng sắp
cưới ôm chầm lấy cô và cười trong nước mắt, gia đình cả hai bên mới có
thể thở phào.
Nhưng điều làm bạn tôi hoang mang nhất là sau cuộc tiểu phẫu mấp mé
giữa lằn ranh lành - dữ lại là giấc mơ ngay trong đêm đó hiện về hình ảnh
của... người bạn trai cũ – người mà cô đã chủ động rời tay để đến với vị hôn
phu hiện tại. Rõ ràng không phải “ngày nhớ đêm mơ”, càng không phải tơ
tưởng bịn rịn hay gì khác, chỉ là một cách tự nhiên như hơi thở, người đó
trở về trong lúc cô bạn tôi cảm thấy lo lắng và mong manh nhất trước
những sống - chết cuộc đời. Đó là tình yêu đầu tiên và lâu nhất của cô, kéo