BUỒN NHƯ THỂ MUỐN TAN RA - Trang 105

- Em! - Ánh mắt Jan thảng thốt nhìn tôi. - Em có thể người lớn

một chút, đừng ghen lung tung như thế được không?

- Ok, em trẻ con. Em hay hỏi những câu ngớ ngẩn, em ghen lung

tung! - Tôi như sắp bùng nổ - Giờ thì anh đang chê em cơ đấy?

- Nghe này, anh không bao giờ có ý chê em cả. Chỉ là, em đang cư

xử hơi quá và đang hiểu lầm trầm trọng mối quan hệ của anh và
đám nữ sinh kia thôi. Nếu cũng như em, chắc anh phải nổ tung
đầu khi thấy em cười nói với anh chàng Jim Jim gì đó?

- Jim? Anh đang nghi ngờ em? - Tôi đứng dậy, bỏ ra về.

- Anh không nói anh nghi ngờ em! Này, này! Em không định bỏ

về thật chứ? Này!

***

Nhờ những bài viết lẻ tẻ về cuộc sống của một du học sinh, tôi

nhận được lời mời viết sách từ một nhà xuất bản ở Việt Nam. Không
quá phức tạp, tôi chỉ cần tập hợp những bài viết cũ, viết thêm một
vài bài mới, phản ánh chân thực cuộc sống của một cô gái đang bươn
chải nơi xứ người. Sau đó, mức nhuận bút trong mơ sẽ là của tôi. Tôi
trao đổi vấn đề này với bà quản lý, hỏi tôi có thể chụp ảnh và nhắc
đến hãng tin RTC trong tác phẩm của mình không. Bà xởi lởi nói đó
là vinh hạnh cho hãng tin của bà và nếu tôi cần bất cứ sự trợ giúp
nào, bà đều có thể giúp đỡ. Tôi nghĩ lại thì thấy thái độ đó của bà
cũng không có gì là lạ. Tuy rằng cuốn sách của tôi sẽ được thực hiện
bằng tiếng Việt nhưng bà và hãng tin của bà hoàn toàn có thể “ăn
theo” bằng cách đưa tin về cuốn sách. RTC sẽ xuất hiện như bệ
phóng ước mơ cho một cô gái da màu. Ôi, khỉ thật! Tôi bắt đầu
nhắc đến màu da trong lúc nói chuyện, hệ quả của việc (bị động)
tiếp xúc quá nhiều với một bà chị tóc vàng ở công ty.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.