BUỒN NHƯ THỂ MUỐN TAN RA - Trang 134

Cuối giờ, giáo sư viết lên bảng bài tập về nhà: “Viết đoạn hội

thoại tệ nhất bạn có thể tạo ra!”. Nguyên đám nhìn nhau ngơ ngác.
Nhưng lúc giáo sư vẫy tay tạm biệt mọi người, biến mất nơi cửa lớp,
vẫn không có ai dám đứng lên hỏi tại sao. Trái với dự đoán của chúng
tôi, giáo sư không trực tiếp kiểm tra kết quả bài tập về nhà đó mà
chỉ hỏi chúng tôi có hài lòng nếu bắt gặp những đoạn nói chuyện
như thế trong một tác phẩm văn học không.

- Nếu có, mời em ra khỏi lớp và đăng ký học lại môn này ở kì sau.

Nếu không, hãy mang về nhà và sửa đổi, biến chúng thành những
điều em muốn tìm thấy trong một tác phẩm.

Lúc đó, tôi đã viết một đoạn nói chuyện giữa hai người đã từng

yêu nhau, sau đó chia tay và trở nên vô cùng độc ác với nhau. Rời rạc
và lủng củng đến mức khi thầy bảo mang về sửa đi, tôi mém ngã
ngửa. Không thể tìm ra mối liên kết nào giữa những câu hỏi và câu
trả lời, tôi quyết định đầu hàng, nghĩ cách tạo ra một bối cảnh
hoàn toàn mới.

Tôi đã từng nghĩ đó là mẫu hội thoại tệ nhất trên đời.

Nhưng tôi đã sai. Kiểu hội thoại tệ nhất là khi bạn có thể nghe câu

chuyện của người khác song chỉ có thể đáp bằng những tiếng thều
thào mệt mỏi. Vài lúc khác, gần như không thể. Tôi đã thấu hiểu
điều đó trong khoảng thời gian ở bệnh viện cùng Jan.

Buổi chiều sau khi Jan nhập viện, tôi về nhà, dọn đồ mang vào

bệnh viện. Lúc đi ngang ban công, nhìn thấy chậu hoa đang nở tưng
bừng. Tôi chùi nước mắt. Thế đấy, tự nhiên lại mít ướt như một
đứa trẻ con.

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.