BUỒN NHƯ THỂ MUỐN TAN RA - Trang 62

quay và nghĩ về rất nhiều chuyện chưa kịp nghĩ, hoặc chưa dám
nghĩ.

Maria cùng người yêu về thăm nhà ở Galway, chưa quay trở lại.

Tôi và Patricia đã có một bữa tiệc ăn mừng lễ Giáng Sinh muộn, cùng
nhau. Bà tặng tôi một đôi găng tay dày ấm áp của Trinity, tôi tặng bà
chiếc gối mềm in những biểu tượng của Paris. Lúc mua nó ở sân
bay, tôi đã tưởng tượng ra ánh mắt như nheo lại của bà mỗi khi tựa
gối ngồi đọc sách trong phòng kính phía sau nhà. Sáng hôm sau, bà
chuẩn bị bữa sáng truyền thống của Ireland cho cả hai chúng tôi.
Một bữa tiệc thịnh soạn với thịt muối, trứng, xúc xích, bánh pudding
đen trắng và cả khoai tây chiên.

- Vì một Năm mới an lành! - Thình lình, Patricia nói.

Vâng, vì một Năm mới an lành!

***

Tôi dành phần lớn kì nghỉ mùa xuân đó để viết vài truyện ngắn

và dịch tin gửi cho các báo ở Việt Nam. Khoản tiền trợ cấp trong
khuôn khổ của học bổng giúp tôi trang trải mọi thứ, nhưng để có thể
thoải mái chi tiêu hơn, tôi cần tiết kiệm thêm một chút. Những bài
viết về Cork và Paris được đánh giá cao, những chia sẻ của một du
học sinh được nhiều người quan tâm. Những con người đang hăm hở
tìm đường ra đi ở nơi ấy, có biết chăng một người nơi này đang tha
thiết muốn được trở về?

Nếu như ở Cork những ngày sau Giáng sinh trở nên vắng lặng

hơn do thiếu vắng bóng dáng của những học sinh, sinh viên nay đã
đi du lịch hoặc về thăm nhà thì cuộc sống ở Việt Nam vẫn đều đặn
diễn ra. Tôi giữ liên lạc với bố mẹ ở nhà, thi thoảng trò chuyện cùng
vài người bạn thân. Cảm giác cô đơn không phải lúc nào cũng hiện
diện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.