BUỒN NHƯ THỂ MUỐN TAN RA - Trang 75

như tôi đã khiến Jan buồn, hình như tôi đã khiến một trong
những người duy nhất ở thành phố này quan tâm tới tôi phải
buồn. Đột nhiên, tôi muốn nhìn thấy gương mặt nhìn nghiêng
mảnh khảnh và làn da trắng xanh của Jan, muốn được nghe tiếng
Jan cười sảng khoái, tự nhiên.

Không kịp nghĩ ngợi nhiều, tôi bắt xe bus sang nhà Jan. Tôi

đứng ở cửa phòng, gõ cửa hai lần rồi chờ đợi. Điện thoại Jan tắt
máy, không biết giờ này anh có ở nhà không. Có tiếng bước chân
trở ra, tôi nín thở. Mái tóc rối bù của Jan hiện ra trước mặt. Tôi làm
mặt mếu ra vẻ ăn năn, biết lỗi nhưng miệng lại nói lời trêu chọc.

- Những lúc như thế này, nhân vật trong truyện của em thường

ôm chầm lấy cô gái của họ chứ không bất động như anh đâu!

Chàng trai đứng trước mặt tôi bất động, thở hắt ra rồi đột ngột

ôm ghì tôi vào ngực. Tôi thở nhẹ, biết rằng hạnh phúc mình cần
đã ở ngay đây.

Jan mở tủ lạnh lấy ra một chai rượu vang đang uống dở rồi hỏi.

- Làm một ly nhé! - Jan có cặp mắt xanh mềm mại nhất mà tôi

được biết.

Chúng tôi ngồi đối diện nhau trên sofa. Jan nhìn tôi cười.

- Anh có chuyện gì vui sao? - Tôi nhíu mày trước hành động kì lạ

của Jan.

- Không, chắc tại mùa xuân... - Jan thì thầm, như muốn nói gì

thêm.

Lúc tiễn tôi ra bến xe bus, Jan đã ôm tôi thật lâu. Đôi mắt thẳm

sâu nhìn tôi mỉm cười kể.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.