BUỒN NHƯ THỂ MUỐN TAN RA - Trang 82

- Không ạ! Mẹ cháu mất khi sinh cháu, còn bố cháu vì quá đau

lòng nên cũng tự tử sau đó ít lâu. Cháu sống cùng ông chú họ. Cháu
giành được học bổng toàn phần để sang đây học thạc sĩ, nên phải đi
làm thêm để kiếm tiền tiêu xài. Vợ hai của chú không thích cháu
lắm nên từ hồi sang đấy, cháu chỉ gửi thư và quà thăm hỏi chứ
chưa về thăm họ lần nào! - Jan thản nhiên nói. - Nhiều lúc cháu
nghĩ, chẳng có nơi nào chào đón cháu trở về.

Tất cả chúng tôi im lặng. Jan đang ăn đột nhiên ngước mắt lên

nhìn mọi người, ngơ ngác.

- Sao mọi người không ăn đi?

Michael tinh ý chuyển đề tài sang kết quả trận đua ngựa của

tuần trước. Tôi nhấp môi thêm một chút rượu vang, len lén nhìn
sang Jan vẫn ăn uống bình thường. Jan dùng tay phải cầm ly rượu,
tay trái buông thõng xuống. Tôi vươn tay phải ra nắm lấy. Jan
nhìn tôi, tôi để hớp rượu trong miệng trôi tuột xuống cổ, nghe hơi
cay phả lên. Tại sao tôi chưa bao giờ bận tâm đến cuộc sống của
Jan, tại sao tôi chỉ biết đến nỗi buồn của mình mà không để ý tới
tâm sự của Jan.

- Anh luôn có em ở đây mà! - Tôi nói nhỏ đủ để Jan nghe thấy.

Jan siết tay tôi, khóe miệng chậm rãi vẽ một nụ cười.

***

Thành phố tổ chức giải chạy mùa xuân - Marathon 30km vòng

quanh những trục đường chính của thành phố, xuất phát từ phố
Western. Maria và bạn trai chị, Michael sẽ tham gia, chị hỏi tôi và Jan
có muốn chạy cùng không. Tôi không phải một tín đồ thể thao
nhưng cũng muốn tận dụng cơ hội này để ngắm nhìn thành phố
bé xíu như lòng bàn tay mà mình đang sống. Jan thì chẳng bao giờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.