BUỒNG KHỬ - Trang 159

“Quy tắc: Ta phải hiểu đặc điểm địa lý một hiện trường khi khám hiện

trường đó.”

“Trước khi đi, tôi thấy cần phải biết thông tin cơ bản về địa chất và động

thực vật nơi đây có thể giúp ích cho tôi. Còn chuyện không có ai xâm lược
sau khi Pháo đài Charlotte được xây đối với tôi là vô ích, nên tôi chẳng
thèm học cái đấy. Thằn lằn này, vẹt này, cả bia Kalik lẫn cây đước này có
thể xài được. Nên tôi đọc về mấy thứ đó trên chuyến bay. Còn cậu đọc cái
gì trên máy bay?”

“Ờ… tạp chí People.”
Rhyme giễu cợt.
Con thằn lằn chớp mắt rồi quay đầu lại, mình vẫn bất động.
Rhyme lôi điện thoại ra khỏi túi sơ mi. Cuộc phẫu thuật trước đó, trên

cánh tay và bàn tay phải, khá thành công. Các cử động còn hơi gượng so
với cử động của một chi lành lặn, nhưng cũng đủ trơn tru để người ngoài
nhìn vào không để ý chúng chưa thật tự nhiên. Điện thoại của anh là một
chiếc iPhone và anh đã bỏ ra nhiều giờ thực tập các kỹ năng bí truyền là
trượt màn hình và khởi chạy ứng dụng. Anh dùng tính năng nhận dạng
giọng nói đã quá đủ, do bệnh trạng của mình, nên anh đã tắt số đi. Lúc này,
anh đang dùng tính năng xem lại các cuộc gọi gần đây để quay một số chỉ
với một cú chạm. Giọng một phụ nữ rặt âm điệu ngoại quốc vang lên,
“Cảnh sát đây, quý vị có gì khẩn cấp không?”

“Không, không khẩn cấp. Tôi có thể nói chuyện với hạ sĩ Poitier được

không?”

“Xin anh chờ một chút.”
Một khoảng thời gian chờ máy ngắn ngủi hạnh phúc. “Poitier xin nghe.”
“Đồng chí hạ sĩ hả?”
“Đúng rồi. Ai đấy ạ?”
“Lincoln Rhyme.”
Im bặt một khoảnh khắc đằng đẵng. “Vâng.” Cái từ duy nhất này chứa

vô vàn sự bất định và khó chịu. Sòng bạc là nơi trò chuyện an toàn hơn hẳn
so với văn phòng của cậu ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.