BUỒNG KHỬ - Trang 185

“Hạ sĩ,” Rhyme quát, “Đừng chơi mấy trò khốn nạn này với tôi nữa.” Sự

xấu hổ cuối cùng đã cô đặc lại thành một tảng băng thịnh nộ.

Cậu cảnh sát chớp mắt sửng sốt.
“Cậu vứt cho tôi dăm ba manh mối đếch có nghĩa lý gì nếu không có

chứng cứ pháp y củng cố. Mấy thứ manh mối vô dụng. Thà cậu tiết kiệm
tiền thẻ điện thoại còn hơn.”

“Tôi chỉ muốn giúp anh thôi,” cậu bình thản nói.
“Cậu muốn gột bỏ cảm giác tội lỗi của mình thì có.”
“Tội lỗi…?”
“Cậu có gọi cho tôi nhờ hỗ trợ phá án đâu. Cậu gọi cho tôi để bớt áy náy

khi phải làm một thằng cảnh sát bệ rạc. Chỉ cần vứt lại vài mẩu tin vô dụng
rồi là cậu yên lòng quay đi chờ cơ quan chức năng Venezuela, theo lời
người khác sai bảo, nguyên văn cậu nói đấy.”

“Anh không hiểu rồi,” Poitier đáp trả, cơn giận của cậu cũng tuôn trào.

Mồ hôi mướt khắp gương mặt cậu còn cặp mắt thì tập trung và sôi sục.
“Anh ăn lương ở Mỹ - gấp mười lần lương chúng tôi ở đây - và làm không
được việc này thì anh làm việc khác có cùng mức lương hoặc cao hơn.
Chúng tôi không có những lựa chọn đó, đại úy à. Tôi làm liều nhiều chuyện
quá rồi. Tôi kể riêng cho anh biết một số chuyện để rồi…” Cậu ta lắp bắp.
“Để rồi anh đến đây. Giờ thì cảnh sát trưởng sếp tôi biết rồi đấy! Tôi có vợ
và hai đứa con phải nuôi. Tôi yêu họ lắm. Anh lấy quyền gì đánh cược
công việc của tôi?”

Rhyme nạt lại, “Công việc của cậu hả? Công việc của cậu là điều tra

chuyện gì đã xảy ra vào ngày 9 tháng 5 tại khách sạn South Cove, ai đã bắn
viên đạn đấy, ai giết một mạng người theo luật pháp phía cậu. Đó mới là
công việc của cậu, chứ không phải đi nấp đằng sau mấy chuyện cổ tích của
cấp trên.”

“Anh không hiểu rồi! Tôi…”
“Tôi chỉ hiểu là nếu cậu tự xưng mình muốn làm cảnh sát, thì làm cảnh

sát cho đúng nghĩa. Bằng không, trở lại tổ Thanh tra và Cấp phép đi, đồng
chí hạ sĩ à.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.