BUỒNG KHỬ - Trang 188

“‘Chắc cú’ là sao?”
“Tôi sẽ làm,” cậu ta nói.
“Đúng là mấy cách nói cho vui miệng mà.” Anh vẫn còn bị tổn thương

và giận dữ về cái mà anh xem là sự phản bội của Poitier - một phần vì cậu
hạ sĩ từ chối giúp đỡ.

Khi họ lắc lư trong xe dọc các con phố của Nassau, Rhyme chợt nảy ra

một ý. “Và khi cậu ở khách sạn, xem thử Eduardo de la Rua, người nhà báo
đã chết, có để lại thứ gì ở đấy không. Hành lý này, sổ ghi chép này, máy vi
tính này. Và tìm cách lấy được mấy thứ đấy.”

“Bằng cách nào?”
“Tôi không biết. Tôi không quan tâm. De la Rua ghi chép hay ghi âm gì

tôi đều muốn có hết. Cảnh sát ở đây chẳng kỹ lưỡng lắm trong việc thu thập
chứng cứ. Có thể vẫn còn gì đấy tại khách sạn.”

“Có thể ông ta ghi âm Moreno nói chuyện về người nào đấy đang do

thám anh ta.”

Cậu cảnh sát trẻ nghĩ ngợi trong chốc lát. “De la Rua là phóng viên. Còn

máy ảnh của ông ta thì sao? Có thể ông ta chụp một vài tấm trong phòng
hoặc trong khuôn viên trước thời điểm nổ súng.”

“Chưa hề nghĩ đến. Tốt. Phải rồi. Có thể ông ta có vài tấm hình chụp một

kẻ do thám nào đấy.” Rồi anh đâm ra giận dữ. “Cơ quan chức năng
Venezuela. Vớ vẩn.”

Điện thoại của Rhyme reo. Anh nhìn vào tên người gọi.
Chà, gì đây?
Anh nhấn nút trả lời. “Đồng chí hạ sĩ hả?”
Phải chăng Poitier bị đuổi việc rồi? Phải chăng cậu ấy gọi để xin lỗi vì

nổi nóng, đồng thời nhai đi nhai lại là mình chẳng làm gì được để giúp đỡ?

Giọng của cậu cảnh sát là một lời thì thầm khe khẽ, giận dữ: “Ngày nào

tôi cũng ăn trưa muộn.”

“Cậu nói gì cơ?”
“Do ca làm của tôi,” Poitier tiếp tục gắt gỏng. “Tôi ăn trưa vào lúc 3 giờ

chiều. Mà anh có muốn biết tôi ăn trưa ở đâu không?”

“Tôi có…?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.