BUỒNG KHỬ - Trang 197

34

Bàn tay phải của anh nâng chầm chậm lên miệng và Lincoln Rhyme tự

đút cho mình một viên thịt ốc xà cừ chiên bột - giòn bên ngoài và mềm bên
trong - chấm sốt cay nhà làm. Xong anh cầm lên một lon bia Kalik rồi
nhâm nhi.

Nhà hàng Bão Táp - cái tên lạ lùng, khi kể đến thời tiết địa phương -

trông đơn sơ, tọa lạc trên một con đường nhánh đầy cỏ tại trung tâm
Nassau. Những bức tường sơn đỏ và xanh sáng, một sàn gỗ bị oằn, vài bức
ảnh ố vàng chụp các bãi biển địa phương - hoặc có lẽ là Goa

[54]

hay Bờ

biển Jersey. Rất khó biết. Mấy cái quạt treo tường quay chầm chậm mà
chẳng hạ nhiệt được gì. Công dụng duy nhất của chúng là chọc giận lũ ruồi.

Tuy vậy, nơi đây tự hào là có một số món ngon nhất mà Rhyme từng ăn.
Mặc dù anh kết luận rằng bất kỳ món nào ta có thể tự mình xiên bằng

nĩa, mà không cần người khác bón, vốn dĩ đều ngon, ngon tuyệt cú mèo.

“Ốc xà cừ,” Rhyme hứng chí. “Chưa hề gặp vụ án nào có chứng cứ là

một cái vỏ cả. Từng có vỏ hàu ở một vụ. Hương vị đậm đà. Mình làm món
này ở nhà được không nhỉ?”

Thom, ngồi đối diện Rhyme, đứng dậy hỏi xin người đầu bếp công thức

nấu. Người phụ nữ đáng gờm, đeo băng vải đỏ trên đầu, trông như một nhà
cách mạng theo chủ nghĩa Marx, ghi chép cho cậu, thận trọng dặn cậu phải
mua ốc xà cừ tươi. “Đừng bao giờ mua loại đóng hộp. Đừng bao giờ.”

Bây giờ đã gần 3 giờ, Rhyme bắt đầu tự hỏi liệu có phải cậu hạ sĩ quăng

cho anh lời mời dụ khị này chỉ để cầm chân anh trong khi, như Pulaski đã
gợi ý, cậu ta chuẩn bị một đội bắt giữ.

Đó là nơi tôi ăn trưa!…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.