trưởng vẫn nhìn Rhyme chằm chặp, nhà khoa học hình sự nói với ông ta,
“Biết ngay bây giờ sẽ rất có ích.”
“Phải, tất nhiên rồi.” McPherson nhấc ống nghe từ chiếc điện thoại bàn
rồi gọi một cuộc. Ông ta nói trong chốc lát với một người có vẻ là thư ký
hay trợ lý, rồi ông ta nói vào điện thoại, “Tôi không cần biết ông ấy có
đang giải phẫu hay không. Lát ông ấy quay lại thì cái xác vẫn nằm chết y
vậy thôi. Đi gọi ông ấy đi.”
Sau một khoảng lặng ngắn, McPherson trở lại cuộc nói chuyện. Ông ta
nhìn Rhyme, tay cầm điện thoại xa khỏi tai mình. “Có kết quả đây rồi. Bác
sĩ khám nghiệm đang để bản báo cáo trước mặt mình.”
Nhà khoa học hình sự hỏi, “Cồn trong máu?”
Câu hỏi được đặt ra cho đầu dây bên kia. Sau đó: “Không chấm không
bảy.”
Pulaski nói, “Chưa say về mặt luật pháp nhưng cũng mấp mé.”
Rhyme hỏi nhanh, “Nạn nhân uống gì?”
Poitier nói, “Chúng tôi tìm thấy rượu rum Bacardi, 80 độ
, và Coca-
Cola trong xe. Đều đã khui.”
“Loại ít đường hay loại thường? Chai nước ngọt ấy.”
“Loại thường.”
Rhyme bèn nói với McPherson, “Hỏi bác sĩ khám nghiệm lượng glucô
trong tử thi. Mà tôi không hỏi kết quả trong hệ mạch máu. Mấy kết quả đấy
không đáng tin cậy, quá trình tổng hợp glucô vẫn tiếp diễn sau khi tử vong.
Tôi muốn nồng độ dịch thủy tinh cơ.” Anh giải thích. “Không có enzim
phân giải glucô trong đấy.”
McPherson nhìn trân trối. Thật ra thì mọi người trong phòng đều như
vậy.
Rhyme sốt ruột nói tiếp, “Tôi muốn biết lượng glucô từ dịch thủy tinh
trong mắt nạn nhân. Đây là quy trình chuẩn. Tôi chắc chắn người ta đã
phân tích rồi.”
McPherson chuyển câu hỏi cho đầu dây bên kia. Câu trả lời là 4,2
miligram trên mỗi decilit.