Hodgdon Extreme Extruded - được sản xuất với dung sai cao nhất. Đây là
siêu đạn.”
“Ai sản xuất?” Đây là câu hỏi quan trọng.
Nhưng tìm kiếm trên Internet trả về rất ít kết quả. Không nhà sản xuất
lớn nào như Winchester, Remington hay Federal chào bán và cũng không
nhà bán lẻ nào nhập kho loại đạn này. Tuy nhiên, Sachs tìm thấy một vài
chỗ đề cập đến sự tồn tại của loại đạn bí ẩn này trên một số diễn đàn súng
ống ít ai biết và tìm ra rằng một công ty vũ khí tại New Jersey, Walker
Defense Systems
, có thể chính là nhà sản xuất. Trang mạng của công ty
này tiết lộ rằng, mặc dù Walker không làm súng trường, nó sản xuất một
loại đạn spitzer đuôi thuyền 10,67 li bịt chóp nhựa.
Sachs nhìn Rhyme. “Họ chỉ bán cho quân đội, cảnh sát… và chính phủ
liên bang.”
Mục tiêu đầu tiên đã được thỏa mãn, đặc điểm nhận biết viên đạn. Bây
giờ cả đội chuyển sang tìm loại khí giới đã bắn viên đạn đó.
“Trước tiên,” Rhyme hỏi, “súng này thuộc loại cơ cấu bắn nào? Thoi
nạp, bán tự động, ba phát liên thanh, tự động? Sachs, em nghĩ sao?”
“Lính bắn tỉa không bao giờ dùng loại tự động hoàn toàn hoặc liên thanh
nhiều phát - rất khó cân bằng giữa độ giật liên tục và khoảng cách lớn. Nếu
đây là loại thoi nạp thì hắn đã không bắn ba phát rồi. Nếu phát đầu trượt,
hắn sẽ làm kinh động mục tiêu rồi mục tiêu sẽ tìm chỗ nấp. Em nghĩ là loại
bán tự động.”
Sellitto nói. “Tìm ra cũng không khó lắm đâu. Nhất định chỉ có một, hai
loại súng trên thế giới bắn được đạn như vậy. Khá đặc trưng.”
“Khá đặc trưng,” Rhyme thốt ra, kèm một chút mỉa mai. “Khác gì nói
hơi có thai.”
“Linc,” Sellitto vui vẻ trả lời, “anh từng nghĩ đến chuyện dạy tiểu học
chưa? Tụi nhỏ sẽ thích anh cho xem.”
Nhưng nghiêm túc mà nói, Rhyme biết Sellitto đúng. Viên đạn càng
hiếm thì càng có ít loại súng bắn được. Như vậy sẽ dễ xác định khẩu súng
trường này hơn và từ đó dễ truy ra nó đến Barry Shales hơn.