BUỒNG KHỬ - Trang 62

Rhyme thở dài.
Rồi Dellray nói, “Thông tin này có thể có ích đây. Báo cáo từ Bộ Ngoại

giao. Moreno từng ở đây. Thành phố New York. Đến vào khuya ngày 30
tháng 4. Rồi đi ngày 2 tháng 5.”

Lon Sellitto hỏi, “Có thông tin gì cụ thể nói anh ta làm gì ở đây hay đi

đâu không?”

“Không. Đó sẽ là việc của các anh chứ, các đồng chí. Bây giờ tôi theo

dõi vụ này bên tôi. Sẽ gọi cho mấy người bạn dưới Nam Mỹ và vùng
Caribê. Ồ, tôi có ảnh. Muốn tôi gửi không?”

“Không,” Laurel cộc lốc. “Ta cần hạn chế trao đổi thông tin từ văn

phòng của anh. Tôi muốn anh gọi điện thoại cho tôi hơn, hoặc là gọi cho
các thám tử Sellitto, Sachs hay Lincoln Rhyme. Thà kín đáo…”

“Còn hơn láu táu,” Dellray ngâm nga một cách bí hiểm. “Chuyện đó

hoàn toàn không thành vấn đề. Nhưng sẵn nói đến chủ đề đấy: Cô chắc
chắn mấy đồng chí của chúng tôi chưa biết gì hết hả? Ở NIOS ấy?”

“Đúng vậy,” phó công tố viên quận nói.
“Ừm.”
Rhyme nói, “Nghe giọng anh có vẻ không tin thì phải.”
Anh khúc khích, “Chúc may mắn nhé, bà con.”
Sachs nhấn tắt điện thoại.
“Còn bây giờ, tôi làm việc ở đâu được đây?” Laurel hỏi.
“Sao lại hỏi vậy?” Sachs thắc mắc thành tiếng.
Phó công tố viên quận đang nhìn quanh. “Tôi cần một bàn làm việc.

Hoặc bàn bình thường cũng được. Không cần phải bàn giấy. Cái gì to to là
được.”

“Việc gì cô phải ở đây?”
“Tôi không thể làm việc ở văn phòng tôi được. Sao mà được chứ?” Như

thể lý do rất hiển nhiên. “Rò rỉ. NIOS sớm muộn cũng sẽ phát hiện chúng
ta đang tiến hành điều tra nên tôi phải tranh thủ thời gian càng nhiều càng
tốt. Chỗ kia được đấy. Đằng kia. Chỗ kia được không?”

Laurel chỉ một chiếc bàn giám định trong góc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.