BÚT KÝ NGƯỜI ĐI SĂN - Trang 155

Iakôvlits thù ghét con, còn vì lẽ gì mà ông ấy thù ghét con thì xin để Chúa
phán xét? Ông ấy làm con cùng đường sinh sống...đứa con trai cuối cùng...
Vậy mà... (một giọt lệ long lanh trên đôi mắt vàng ệch và nhăn nheo của
ông già). Lạy đức ông, xin đấng bề trên che chở cho chúng con...
- Không phải chỉ có gia đình nhà con...- Người nông dân trẻ tuổi toan nói.
Arkađi Pavlưts bỗng nổi cơn thịnh nộ.
- Ai hỏi mày, hả? Người ta không hỏi mày thì mày im đi... Thế là cái gì?
Im đi, ta bảo mà! Im mồm?... A, lạy Chúa tôi? Như thế là làm loạn. Không,
tên kia? Ta khuyên ngươi chớ có chống lại ta... với ta mà... (Arkađi bước
một bước về phía trước, và có lẽ nhớ ra rằng tôi có mặt ở đây, ông ta quay

đi và cho hai tay vào túi), Je vous demande bien pardon, mon cher (

[73]

) -

ông ta hạ giọng rất thấp, vừa nói vừa mỉm cười gượng gạo – C'est le

mauvais côté de la médaille (

[74]

)... Thôi, thôi được, - ông ta nói tiếp,

không nhìn những người nông dân - Ta sẽ ra lệnh... thôi được, đi đi. (Hai
người nông dân không đứng lên). Kìa, ta đã bảo mà. Đi đi, ta sẽ ra lệnh, ta
bảo các ngươi mà.
Arkađi Pavlưts quay lưng về phía họ: "Không lúc nào hết chuyện bực
mình: - ông ta nghiến răng nói rít lên và bước dài trở vào nhà. Xôfrôn đi
theo ông ta. Viên zemxki trợn tròn mắt lên, như sửa soạn nhảy một cái rất xa
tới một chỗ nào đó.
Trưởng ấp dọa những con vịt, khiến chúng phải bỏ vũng nước. Những
người cầu xin còn đứng một lúc nữa tại chỗ, nhìn nhau rồi uể oải quay trở
về, không hề ngoái nhìn lại.
Hai tiếng sau, tôi đã ở Riabôvô và sửa soạn đi săn cùng với Anpađixt,
một nông dân quen biết.
Cho đến khi tôi đi, Pênôskin vẫn bực tức với Xôfrôn. Tôi nói chuyện với
Anpađixt về nông dân Sipilôpka, về ông Pênôskin, hỏi xem Anpađixt có
biết tay burmixtr ở đấy không.
- Xôfrôn Iakôvlits ấy hả? ... có chứ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.