BÚT KÝ NGƯỜI ĐI SĂN - Trang 180

Nhà của người gác rừng chỉ là một căn phòng ám khói, thấp và không có

đồ đạc gì cả, không có gác để đồ và không có vách ngăn. Một chiếc áo
khoác lông cừu đã rách treo trên tường. Khẩu súng một nòng đặt nằm trên
chiếc ghế dài, một đống giẻ vứt bừa trong góc nhà; hai cái bình lớn đặt cạnh

bếp lò. Một thanh đóm nhựa (

[81]

) cháy sáng trên mặt bàn, chốc chốc lại

bùng lên ánh lửa buồn rầu và lụi dần đi. Ở chính giữa nhà lủng lẳng một cái
nôi treo ở đầu cây sào dài. Con bé tắt cây đèn gió, ngồi lên cái ghế nhỏ xíu
và bắt đầu dùng tay phải đu đưa nôi, còn tay trái sửa lại thanh đóm. Tôi
nhìn xung quanh, lòng buồn rười rượi: ban đêm vào nhà người nông dân thì
chẳng có gì là vui. Đứa bé trong nôi thở gấp và khó nhọc.
- Chỉ có một mình em ở đây thôi à? - Tôi hỏi con bé.
- Có một mình thôi ạ - Nó nói lí nhí.
- Em là con gái ông coi rừng đấy à?
- Vâng - Nó thầm thì.
Cửa két lên, và người coi rừng cúi thấp đầu bước qua ngưỡng cửa. Anh ta
cầm cây đèn gió ở dưới sàn lên, tới gần bàn và châm lửa vào bấc.
- Có lẽ ông không quen với ánh lửa đóm phải không ạ? - Anh ta thốt lên
và lắc mái tóc xoăn.
Tôi nhìn anh ta. Hiếm khi được thấy một người cường tráng như thế. Anh
ta cao lớn, vai rộng và vóc người tuyệt đẹp. Những bắp thịt cuồn cuộn nổi
hẳn lên dưới chiếc áo sơ mi vải thô ướt đẫm. Bộ râu đen và xoăn che kín
nửa khuôn mặt nghiêm nghị và can đảm. Dưới đôi lông mày rậm như dính
liền với nhau, cặp mắt nhỏ màu hạt dẻ nom mạnh dạn.
Anh ta đưa hai tay lên hờ hững chống nạnh và dừng lại trước mắt tôi.
Tôi cám ơn và hỏi họ anh ta.

- Tên tôi là Fôma - Anh ta đáp - nhưng có biệt hiệu là Biriuc(

[82]

).

- À, anh là Biriuc đấy ư?
Tôi càng tò mò nhìn anh ta. Tôi thường được nghe Ermôlai và những
người khác kể về gã coi rừng Biriuc, người mà tất cả nông dân quanh vùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.