BÚT KÝ NGƯỜI ĐI SĂN - Trang 261

ông ta là cách ăn vận của một địa chủ phóng túng, một người hay lui tới các

hội chợ bán ngựa: áo arkhaluc (

[126]

) sặc sỡ, khá lem luốc vì dầu mỡ, cà

vạt lụa màu hoa cà đã bạc màu, gilê có cúc đồng và quần áo màu xám rất
rộng ống, dưới gấu quần thòi ra mũi của đôi ủng không được lau chùi.
Người ông ta sực mùi thuốc lá và mùi vôtka. Trên những ngón tay đỏ và
mập, bị che gần kín dưới ống tay áo, ta thấy những chiếc nhẫn bạc và nhẫn
sắt Tula. Những nhân vật như thế, ta gặp ở Nga không phải là hàng chục,
mà tới hàng trăm. Cần nói rằng làm quen với họ không đem lại điều gì thú
vị. Nhưng, mặc dù tôi nhìn người mới đến bằng con mắt thành kiến, tôi
không thể không nhận thấy vẻ hiền hậu vô tư lự và vẻ nồng nhiệt thể hiện
trên mặt ông ta.
- Thì ông này chờ ở đây cũng đã hơn một tiếng rồi đấy. - Người trạm
trưởng vừa nói vừa chỉ tôi.
"Hơn một tiếng!" - Lão già thâm hiểm này chế nhạo tôi.
- Có lẽ họ không vội bằng tôi - Người mới đến đáp.
- Cái đó thì chúng tôi không thể biết được. - Viên trưởng trạm nói với vẻ
cau có.
- Vậy là không thể giải quyết được ư? Dứt khoát không có ngựa à?
- Chịu, không có một con ngựa nào cả.
- Thế thì ông bảo đặt ấm xamôva cho tôi đi. Chúng tôi đành đợi vậy,
chẳng làm thế nào được.
Người mới tới ngồi xuống chiếc ghế dài, quẳng ái mũ cát lên bàn đưa tay
vuốt tóc.
- Thế ông uống trà rồi à! - ông ta hỏi tôi.
- Uống rồi .
- Uống với tôi lần nữa cho vui có được không!
Tôi ưng thuận. Chiếc ấm xamôva màu hung xuất hiện trên bàn lần thứ tư.
Tôi lấy chai rượu rum. Tôi không lầm khi đoán người nói chuyện với tôi là
một tay quí tộc có điền trang nhỏ. Tên ông ta là Piôtr Pêtơrôvits Karataep.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.