BÚT KÝ NGƯỜI ĐI SĂN - Trang 262

Chúng tôi nói chuyện với nhau. Mới đến chưa được nửa giờ mà ông ta đã
hết sức thành thực và hồn nhiên kể cho tôi nghe về cuộc đời ông ta.
- Bây giờ tôi đi Matxcơva - ông ta vừa nói với tôi vừa uống nốt cốc trà
thứ tư - ở làng bây giờ tôi chẳng có việc gì làm.
- Sao lại không có việc gì làm!
- Đúng là không còn biết làm gì nữa. Cơ nghiệp đã tan hoang cả, thú thực
là tôi đã làm cho nông dân khánh kiệt. Mấy năm vừa qua là những năm rủi
ro: mùa mất, hết tai họa này đến tai họa khác...
Vả chăng - ông ta nhìn ra chỗ khác với vẻ chán nản, nói thêm: - tôi có
hiểu gì về việc làm ăn đâu!
- Sao thế?
Cũng phải thôi - ông ta ngắt lời tôi - Làm gì có những ông chủ như tôi!
Ông thấy không - ông ta ngoẹo đầu sang bên, rít ống điếu liên tiếp và nói -
Nhìn tôi, ông có thể tưởng rằng tôi cũng... nhưng phải thú thực với ông là
học vấn của tôi xoàng thôi, đời sống không lấy gì làm dư dật. Ông tha lỗi,
tính tôi vốn thành thật, và xét cho cùng thì...ông ta không nói hết lời và
khoát tay. Tôi liền cả quyết với ông ta rằng ông ta lầm, tôi rất vui sướng
được gặp ông ta và v...v...,rồi tôi nêu ý kiến rằng để quản lý điền trang thì
không cần học thức cao lắm.
- Tôi đồng ý - ông ta đáp - tôi đồng ý với ông. Nhưng dù sao cũng cần có
thiên hướng đặc biệt. Có người bóc lột nông dân như lột vỏ cây bồ đề, vậy
mà cũng chẳng sao! Còn tôi... Xin hỏi, ông ở Pite hay Matxcơva!
- Tôi ở Pite.
Ông ta thở một luồng khói dài qua hai lỗ mũi.
- Còn tôi đến Matxcơva tìm một chân viên chức.
- Ông định vào làm ở đâu?
- Tôi chưa biết, đến đấy sẽ liệu. Thú thật với ông tôi sợ làm viên chức
lắm: đúng là trách nhiệm đổ lên đầu. Trước nay tôi vẫn ở làng quê: quen đi
rồi, ông biết đấy... nhưng cũng chẳng biết làm thế nào hơn.. Nghèo túng!...
Ôi, cái túng nó làm tội tôi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.