BÚT KÝ NGƯỜI ĐI SĂN - Trang 264

có một con chó con do nó đẻ ra, con chó con rất tuyệt, tôi toan đem theo về
Matxcơva, nhưng một người bạn nài xin con chó và cả cây súng; anh ta
bảo: "Ở Matxcơva thì ông anh chẳng thiết cái trò đi săn nữa đâu, ở đấy anh
sẽ có những trò vui khác hẳn". Thế là tôi nhường cho anh ta cả con chó con,
cả súng. Bởi vậy tất cả những cái đó đều bỏ ở lại làng.
- Ở Matxcơva ông cũng có thể đi săn được lắm chứ.
- Ồ không, có ích lợi gì! Tôi đã không giữ nổi tài sản của tôi thì bây giờ
tôi phải chịu đựng. Tốt hơn hết là ông cho biết sinh hoạt ở Matxcơva ra
sao, có đắt đỏ lắm không.
- Không, không đến nỗi đắt lắm đâu.
- Không đắt lắm hả! ... Thế xin ông cho biết: ở Matxcơva có người Digan
không!
- Người Digan nào kia!
- Những người Digan vẫn đến hội chợ ấy mà.
- Có, ở Matxcơva...
- Thế thì tốt. Tôi thích những người Digan, quỉ thật, tôi yêu họ...
Mắt Piôtr Pêtơrôvits loé lên những tia vui vẻ phóng túng. Nhưng đột
nhiên, ông ta ngọ nguậy trên ghế, rồi có vẻ nghĩ ngợi, cúi đầu xuống và chìa
cái cốc không về phía tôi.
- Cho tôi xin ít rượu rum của ông.
- Nhưng hết cả trà rồi.
- Không sao, tôi uống không cần trà...Ôi chao!
Karataep gục đầu vào hai bàn tay và chống khuỷu tay lên bàn. Tôi lẳng
lặng nhìn ông ta và chờ những lời cảm thán não ruột, thậm chí cả những
giọt nước mắt mà người ta thấm hơi men thường rất dễ trào ra. Nhưng khi
ông ta ngẩng đầu lên thì thú thực là tôi sửng sốt vì vẻ mặt sầu khổ của ông
ta.
- Ông làm sao thế!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.