BÚT KÝ NGƯỜI ĐI SĂN - Trang 111

- Có chứ. Lúc đầu bà cụ ngồi mãi, lâu lắm chẳng nhìn thấy ai và chẳng
nghe thấy gì... Có điều là dường như có một con chó vẫn luôn luôn cất tiếng
sủa dai dẳng ở một nơi nào đó. . . Bỗng nhiên bà ta thấy một thằng bé đi
trên đường, trên người chỉ trần một chiếc sơ mi. Bà cụ nhìn kỹ thì ra là
Ivaska Fêđôêep...
- Thằng bé chết hồi mùa xuân ấy hả? - Fêđy ngắt lời.
- Chính nó. Nó đi, không ngẩng đầu lên. . . Bà Uliana nhận ra nó...
Nhưng sau đó, bà cụ thấy một người đàn bà đang đi. Bà cụ nhìn kỹ thì - lạ
Chúa! - chính là bản thân bà đang đi trên đường.
- Lại chính bà cụ à? - Fêđya hỏi.
- Đúng thế, chính bà cụ.
- Thế là thế nào, bà cụ vẫn chưa chết kia mà?
- Thì đã hết năm đâu. Mà cậu cứ nhìn bà ta xem: như cái xác không hồn
ấy.
Cả bọn im lặng. Paven ném một cành khô và lửa. Ngọn lửa thình lình
bùng lên, những cành cây sẫm đen lại, bắt đầu nổ lách tách, bốc khói và
những đầu gỗ đã cháy xem cong lên. Ánh lửa bập bùng hắt về mọi phía, đặc
biệt là phía trên. Một con bồ câu nhỏ, trắng muốt, không biết ở đâu ra lao
thẳng vào vừng ánh sáng, hoảng sợ ngoặt lại ngay tại chỗ, toàn thân bừng
lên ánh lửa rực hồng và vỗ cánh phành phạch, bay đi mất!
- Chắc là nó quên đường về nhà - Paven nói Bây giờ nó sẽ bay cho đến
khi gặp được một chỗ đậu và chúi được vào đâu là sẽ ở đó suốt đêm ch đến
rạng đông.
- Pavlusa này - Koxtya thốt lên - có phải đấy là một linh hồn công chính
bay lên trời không hả?
Paven ném một nắm cành cây nữa vào lửa.
- Có lẽ vậy - Cuối cùng, nó đáp.
- Này Pavlusa, mày nói cho chúng tao biết nhé - Fêđya nói - ở Salamôp

chúng mày cũng trông thấy điềm trời (

[47]

) chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.