BÚT KÝ NGƯỜI ĐI SĂN - Trang 177

- Tưởng ta sợ đấy hẳn... Nghe đây, Nikôlai Êrêmêits - Paven nói với vẻ

thất vọng - Lần cuối cùng ta cầu khẩn ngươi... ngươi chèn ép ta, ta không
chịu nổi nữa rồi. Hãy để chúng ta yên, hiểu chưa? Nếu không, thề có Chúa,
một trong hai chúng ta sẽ gặp chuyện chẳng lành, ta nói với ngươi như vậy
đấy.
Ông béo cả cười.
- Ta không sợ ngươi - ông ta thét lên - Ngươi có nghe thấy không, thằng
trẻ ranh miệng còn hơi sữa kia! Ngay đến bố ngươi ta còn trị nổi nữa là, ta
đã bẻ gãy sừng bố ngươi, ngươi hãy lấy đó làm gương, coi chừng đấy!
- Đừng có nói động đến bố ta, Nikôlai Êrêmêits, đừng có nói động đến!
- Gớm chưa! Ngươi là cái thứ gì mà đe nạt được ta?
- Ta bảo mà, đừng có nói động đến!
- Còn ta bảo cho ngươi biết là đừng có đi quá trớn... Dù ngươi cho rằng
bà chủ cần ngươi như thế nào đi nữa, nhưng nếu cần phải lựa chọn giữa ta
và ngươi thì ngươi không đứng vững nổi đâu, chú em ạ! Không ai được
phép làm loạn, coi chừng đấy! (Paven giận run lên). Còn con bé Tatiana bị
trừng phạt là đáng thôi... Rồi xem, nó sẽ còn khốn đốn hơn nữa!
Paven vung hai tay xông lên, và viên chủ sự văn phòng ngã huỵch xuống
sàn.
- Xích tay nó lại, cùm nó lại - Nikôlai Êrêmêits rên ri...
Tôi không dám miêu tả đoạn cuối cảnh đó. Mới viết đến đây, tôi cũng đã
sợ không biết tôi có xúc phạm đến tình cảm của bạn đọc không.
Ngay hôm ấy, tôi trở về nhà. Một tuần sau, tôi được biết bà Lôxnhiakôva
giữ cả Paven và Nikôlai ở lại làm việc cho mình, còn cô Tatiana thì bà ta
đuổi đi xa: có lẽ vì không cần đến cô gái ấy nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.