BÚT KÝ NGƯỜI ĐI SĂN - Trang 175

Khuôn mặt của người thương gia xuất hiện ở cửa.

- Sao ông không thèm đáp lời tôi? - Paven nói tiếp - Nhưng không...
không - Anh ta nói thêm - Chuyện ấy không đáng kể... Quát tháo, chửi bới
không giải quyết được gì. Không, xin vui lòng cho biết, ông Nikôlai
Êrêmêits ạ, vì lẽ gì ông trù tôi? Vì cớ gì ông muốn giết tôi? Nào, nói đi, nói
đi...
- Đây không phải là chỗ nói rõ với anh về việc ấy - ông chủ sự văn phòng
đáp, xem ra có phần lo lắng - và cũng không có thời giờ nữa kia. Nhưng thú
thực là có một điều khiến tôi ngạc nhiên: vì sao anh lại dựng chuyện lên là
tôi muốn giết anh hay tôi trù anh? Vả chăng, nói cho cùng ra thì tôi trù anh
bằng cách nào được kia chứ? Anh có làm việc trong văn phòng của tôi đâu
kia chứ?
- Thì đã hẳn! - Paven - Chỉ còn thiếu cái nước ấy nữa thôi. Nhưng ông
giả tảng để làm gì, Nikôlai Êrêmêits? ... ông hiểu tôi đấy.
- Không, tôi không hiểu.
- Không, ông hiểu.
- Không, quả thực là tôi không hiểu, có Chúa chứng giám!
- Lại còn đưa Chúa ra mà thề thốt kia đấy? Nếu vậy thì tôi xin nói là ông
không biết sợ Chúa! Này, vì sao ông không để cho người con gái khốn khổ
được yên thân? Ông cần gì ở cô ấy.
- Anh nói về ai vậy, Paven Anđrêits? - ông béo vờ ngạc nhiên.
- Trời? Lại còn không biết sao? Tôi nói về Tatiana. Phải biết sợ Chúa
chứ, vì lẽ gì mà ông thù người ta? Phải biết xấu hổ chứ? ông có vợ rồi, con
ông cũng cao lớn bằng tôi, mà tôi có làm gì đâu...tôi muốn lấy vợ, tôi xử sự
đứng đắn, thẳng thắn.
- Vậy thì tôi có lỗi gì trong việc này, Paven Anđrêits? Bà chủ không cho
phép anh lấy vợ: đó là ý muốn của bà. Tôi có dính dáng gì đến đấy?
- Có dính dáng vào đấy ấy à? Thế ông không mưu mô với mụ phù thuỷ
già coi giữ kho thực phẩm trong nhà bà chủ ư? Thế các người không ton hót
với bà chủ ư? Nói đi, thế các người không dựng đứng lên đủ thứ chuyện để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.