BÚT KÝ NGƯỜI ĐI SĂN - Trang 297

- Thế là thế nào?
- Vậy thôi. Không rõ duyên do tại sao, tôi thường cứ thiếp đi lúc nào
không biết; nằm mãi, nằm mãi, rồi thiếp đi.
- Thế thì tại sao chưa buồn ngủ ông đã đi nằm?
- Vậy ông bảo tôi làm gì kia chứ?
Tôi không trả lời câu hỏi của ông bạn nằm cạnh.
- Tôi lấy làm ngạc nhiên vì ở đây không có rệp - ông ta nói tiếp sau một
lúc im lặng - ở đây mà không có thì còn ở đâu có nữa?
- Hình như ông lấy làm tiếc vì không thấy rệp thì phải - Tôi hỏi.
- Không, tôi không tiếc; nhưng tôi thích sự quán triệt trong tất cả mọi
việc.
"Chà - chà - tôi nghĩ - ông ta dùng những từ thông thái gớm".
Người kia im lặng.
- Ông có muốn đánh cuộc với tôi không? - ông ta bỗng nói khá to.
- Cuộc gì kia?
Người bạn cùng buồng bắt đầu khiến tôi thích thú.
- Hừm - cuộc gì à? Cuộc thế này này: tôi tin chắc rằng ông coi tôi là
thằng ngốc.
- Thôi xin ông - tôi ngạc nhiên, nói ấp úng.
- Ông coi tôi là một kẻ thô lậu ở thảo nguyên, một kẻ ngu dốt...
- Tôi chưa có cái may mắn được quen biết ông - tôi bác lại - Tại sao ông
có thể kết luận là...
- Tại sao? Chỉ nghe giọng nói của ông cũng đủ rõ. Ông trả lời tôi với vẻ
thờ ơ như thế... Nhưng tôi hoàn toàn không như ông tưởng đâu...
- Xin ông đừng. . .
- Không, chính ông đừng nghĩ nhầm. Thứ nhất là tôi nói tiếng Pháp
không kém gì ông, còn tiếng Đức thì tôi nói thậm chí còn khá hơn ông. Hai
là tôi đã ở nước ngoài ba năm, riêng ở Berlanh, tôi đã lưu lại tám tháng.
Thưa tôn ông, tôi đã nghiên cứu Hêghen, thuộc lòng các tác phẩm của Gớt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.