“ầ mộ triệ công nhân nghèo đi đ vùng lên, đ xuốg đư?ng, - và đ dừg lạ. Họcòn phả làm gì nữ? Nhữg sựbự
bộ và nhữg lờ than phiề củ họthậ là đu đ?n, không thểchị nổ; đ?ng thờ sựphẫ nộcủ họcũg là chính đng; nhưg
ai là nguyên nhân củ nhữg sựthan phiề đ và chờđ?i sựgiúp đ? củ ai? Chúng ta có nhữg kẻthù, nhưng chúng
ta không biế họlà ai và họlà gì; chúng ta có nhữg bạ bè nhưng chúng ta không biế họởđu. Chúng ta làm
thếnào bây giờ tấ công mộ ngườ nào đ, bắ mộ ngườ nào đ, hay đ? cho bả thân mình chế vì mộ viên đ?n củ
mộ ngườ nào đ? ồ, giá nhưcon yêu tinh vô hình đng nguyề rủ ấ, - con yêu tinh đng hút máu chúng ta và hút
máu nhữg ngườ thân củ chúng ta mộ cách không trông thấ, - giá như nó hiệ hình lên, dù nó xuấ hiệ trướ
chúng ta thành con mãnh hổxứHiế-ca-ni, thành con hà-mã củ thờ hỗ mang, thành bả thân quỷxa-tăg, dù nó
có mang hình thù nhưthếnào đ nữ, - chỉcầ chúng ta có thểtrông thấ nó, chỉcầ chúng ta có thểtóm đ?ợ nó!"
Nhưng sựbấ hạh củ công nhân trong cuộ khở nghĩ mùa hè nă 1842 chính là
ởchỗhọkhông biế phả đ?u tranh chốg lạ ai. Tai họ củ họlà tai họ xã hộ mà nhữg
tai họ xã hộ thì không thểxóa bỏnhư xóa bỏquyề lự củ nhà vua hay xóa bỏđ?c
quyề. Ngườ ta bả, không thểchữ đư?c cái tai họ xã hộ bằg bả Hiế chươg nhân
dân, và nhân dân cũg đ cả thấ đề đ, - nế không thì bả Hiế chươg nhân dân đ là luậ
pháp cơbả hiệ nay củ nư?c Anh rồ. Cầ phả nghiên cứ và tìm hiể nhữg tai họ xã
hộ, nhưg cho tớ nay, quầ chúng công nhân còn chưa làm đề đ. Kế quảvĩđ?i củ cuộ
khở nghĩ ấ là ởchỗvấ đ? sốg còn củ nướ Anh, vấ đ? vềsốphậ cuố cùng củ giai cấ
công nhân, theo cách diễ đ?t củ Các-lai-lơ đ đ?ợ đ?t ra rõ ràng, đ?n mứ là ởAnh,
mỗ mộ ngườ có suy nghĩđ?u đ nghe thấ cả Bây giờ đ không thểim lặg bỏqua vấ
đ? đ đ?ợ nữ – nướ Anh hoặ là phả trảlờ vấ đ? đ, hoặ là phả diệ vong.
Chúng ta hãy bỏqua chươg kế củ phầ này, chúng ta cũg hãy tạ thờ bỏqua
toàn bộphầ sau và bắ đ?u ngay từphầ thứba dành cho chủđ? "Ngườ công nhân
ngày nay", đ? tậ hợ làm mộ tấ cảnhữg gì có liên quan tớ việ mô tảtình cảh nư?c
Anh đ bắ đ?u từphầ mởđ?u.
Chúng ta, - Các-lai-lơviế tiế, - đ vứ bỏtính chấ tôn giáo củ thờ trung cổmà
không có cái gì thay thếcho nó:
“húng ta đ quên mấ Thư?ng đ?, đ nhắ mắ trướ bả chấ vĩh cử củ sựvậ, chỉnhìn thấ cái vẻngoài giảdố củ
sựvậ; đ?ng thờ chúng ta yên tâm khi nghĩrằg, theo bả chấ bên trong củ nó, vũtrụđ là cái "có thể lo lớ, không
thểnhậ biế đ?ợ: nhìn từngoài, chúng ta thấ nó giốg nhưmộ bãi nuôi súc vậ rộg lớ và như mộ trạ lao đ?ng có
nhữg bế ă to và nhữg bàn ă lớ, ởđy ngườ khôn có thểtìm đư?c vị trí củ mình. Tấ cảsựthậ củ vũtrụnày
trởthành đng ngờ chỉcó lãi và lỗ chỉcó thứ ă cho dạdày và sựthành công - đ là nhữg cái đ rõ ràng đ?i vớ con
ngư?i thự tiễ và không còn nghi ngờgì nữ đ?i vớ họ. - Đ?i vớ chúng ta, không còn Thượg đ? nữ; luậ lệcủ
Thượg đ? đ trởthành "cái nguyên tắ phúc lợ lớ nhấ", đ trởthành mộ mư kếxả quyệ ởnghịtrườg; đ?i vớ chúng