CÁ CƯỢC VỚI TÌNH YÊU - Trang 165

ý thấy anh đang nhìn xuống sàn nhà và nói, “Gì thế?” giọng cô lạc
đi vì căng thẳng.

“Giày,” anh nói. “Cô đang đi gì thế?”

“Anh nghe như thể một gã gọi điện quấy rối vậy,” cô cố giữ

giọng nói phản bội của mình đều đều, nhưng cô chìa bàn chân ra để
anh có thể nhìn thấy đôi giày bó sát màu xanh dương, hở mũi để
khoe ra bộ móng chân màu xanh hợp tông.

Anh lắc đầu. “Cô có thể làm tốt hơn. Nhưng những ngón chân

thật xinh xắn.”

“Đây là giày đi làm,” sự khó chịu xóa tan căng thẳng ở cô. “Ngoài

ra, anh giữ chiếc giày đỏ của tôi nên tôi không thể đi đôi đó được. Tôi
có thể lấy lại giày của mình chứ?”

“Không cho đến sau bữa trưa,” anh ngồi xuống đối diện cô.

“Nó là đòn bẩy duy nhất của tôi.”

“Anh mắc chứng tôn sùng bàn chân này lâu chưa?” cô hỏi, khi

anh chuyển cho cô giỏ bánh mì.

“Chỉ mới từ khi tôi gặp cô,” anh nói. “Bỗng nhiên, có cả một thế

giới mới bên ngoài.”

“Thật mừng khi biết tôi cũng tạo ra ảnh hưởng,” cô nói và thất

kinh khi nhận ra rằng cô thực sự đã tạo được ảnh hưởng. Thế là đủ
để khiến sự căng thẳng của cô quay lại. Anh ta không thành vấn
đề. Cô đẩy giỏ bánh mì lại chỗ anh, quyết tâm trở nên tiết hạnh
trong việc tiêu thụ đồ ăn nếu không thể tiết hạnh trong suy nghĩ,
và nói, “Vậy kẻ quyến rũ ở ngoài cửa là ai thế? Cậu ta cần vài lời
khuyên từ anh đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.