CÁ MỰC HẦM MẬT - Trang 235

"Tuần sau anh sẽ về." Mặc dù không có thói quen báo cáo hành trình,

nhưng chuyện đơn giản này, có thể làm và sẽ vẫn làm như vậy.

"Vâng." Cô đáp.

"Số chuyến bay không cần nói cho em biết, cũng không cần đón anh."

"Vâng." Cô lại gật đầu.

Nhưng hàng ngày không thể gặp anh, còn đắm chìm trong tình cảnh

xấu hổ ban nãy, trái tim yên lặng rỉ máu... Cổ tay bị nắm lấy, kéo cô tới,
phải ngang qua chỗ tay lái, cho nên anh không dùng sức, để cho cô tự mình
tiến tới.

Hả? Cô nhìn anh ngả ghế về phía sau.

Chỗ ngồi trong xe rất sát nhau, anh lại quay đầu xe vào trong góc, chỉ

có đuôi xe mới có thể nhìn thấy đèn xe ở đằng xa đi lướt qua.

Cô cúi đầu, rón rén bò qua tay lái, bị anh ôm lấy eo, để cô ngồi trên

đùi anh. Trong nháy mắt, anh cắn môi cô, vẫn còn đang suy tư, liệu có phải
Việt Quất và chồng cũng thường xuyên làm như vậy... Hôn bao nhiêu cũng
không đủ...

Dĩ nhiên sau mấy giây thì suy nghĩ kia đều tan biến.

Sống lưng cô chợt tê dại, đầu gối trở nên căng thẳng, chân dính sát vào

cửa xe, khẽ giãy dụa hai cái. Lòng bàn tay anh vừa vặn đặt trên đùi cô,
không vui rời khỏi môi cô, "Trời đang rất lạnh, sao em lại mặc váy?"

"Không lạnh -" Cô nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Không lạnh sao?" Anh với tay mở cửa xe ra, một cơn gió lạnh thổi

vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.