CÀ PHÊ ĐỢI MỘT NGƯỜI - Trang 11

đến mình: “Còn uống được hay không thì không phải trách nhiệm của em,
đấy là việc của cái đám rỗi hơi kia.”

“Nói cũng phải.” Tôi lại bật cười, nhẩm học thuộc từ vựng bài đầu tiên
trong cuốn sách tiếng Anh để trên bàn.

Dụng cụ đánh sữa trên tay tiếp tục khuấy đảo.

Đã vào học một tuần rồi, tôi đang điều chỉnh cuộc sống vừa làm thêm buổi
tối vừa ôn thi đại học “khiến đám bạn học thoạt nghe thấy rất oách” của
một nữ sinh cấp ba.

Hiện tại, tôi tự cho rằng sinh hoạt như vậy là rất có kế hoạch, bừng bừng
chí tiến thủ, chứ không giống các học sinh cấp ba thông thường, tan học
xong lại phải đến lớp phụ đạo tiếp tục những cơn buồn ngủ còn chưa dứt,
những mảnh giấy nhỏ ghi chuyện riêng vẫn chưa chuyền hết trên lớp học
chính, hoặc không thì chui vào mấy quán net mù mịt khói thuốc tranh cướp
Phích lịch vô địch đại bảo kiếm hay những đồng tiền vàng không thể tiêu
xài với lũ quái vật trong thế giới ảo, vân vân và vân vân.

Làm thêm trong quán cà phê sực nức mùi thơm, có thể học các kiến thức
trong môn pha cà phê và cả cách thưởng thức mùi vị, có thể làm việc chung
với cây hài mặt đơ Albus, có thể học hỏi triết học nhân sinh mà bà chủ trẻ
tuổi hài hước sâu sắc khó dò tự phát minh ra, đấy mới là cuộc sống sau giờ
học của một nữ sinh cấp ba lành mạnh.

Thỉnh thoảng có bạn học đến ủng hộ, tôi cũng có thể đeo tạp dề trắng,
giống như một nàng công chúa nhỏ, bưng những cốc cà phê mình tự pha
cùng với bánh xốp nóng rưới caramel thành hình trái tim ra đặt trước mặt
họ, hưởng thụ cảm giác hư vinh: “Nhìn đi, tôi còn tự 1ập hơn các cậu đấy
nhé!”

“Phải rồi, em không đi học phụ đạo lại đến đây làm thêm, ở nhà không ai
mắng à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.