CÀ PHÊ ĐỢI MỘT NGƯỜI - Trang 13

Chỉ khi sắp hết giờ làm, trong quán không có khách, Albus mới hút một
điếu thuốc. Cô lúc nào cũng trầm ngâm suy nghĩ đợi cánh cửa sắt kéo
xuống, sau đó đi rủ cô bạn gái đang học đại học đi ăn đêm.

“Anh ấy nhất định sẽ đến?” Tôi nhoài người trên quầy bar uống chỗ bọt sữa
vừa đánh lúc nãy.

Bà chủ ngầng đầu, nhìn tôi cười cười. Chị cũng biết điều đó.

Bất kể ban ngày bận rộn công việc đến mấy, buổi tối trời mưa to gió lớn thế
nào, kể cả ở Tân Trúc đột nhiên có vòi rồng, tuyết rơi, mưa đá, người ấy
cũng sẽ cố gắng hết sức đến đây, uống cốc cà phê không pha trộn (2), khẩu
vị mãi mãi không xác định, mỗi ngày chỉ chia sẻ với một người do chính
tay chị pha chế. Sau đó nói chuyện phiếm với chị.

Tuy rằng người đó chưa bao giờ xuất hiện. Bởi vì, câu chuyện của bà chủ,
cũng chưa bắt đầu.

“Mấy miếng bánh kem phô mai kia, đứa nào mang về nhà mà ăn, không thì
phí quá.”

Bà chủ chỉ đống bánh kem còn thừa trong tủ quầy kính, chuyện thường
ngày.

“Đang giảm béo.” Albus giơ tay, dập điếu thuốc, xoay người chuẩn bị kéo
cửa sắt xuống.

Vậy là tôi liền vui vẻ cho bánh kem phô mai tươi ngon vào hộp giấy, định
bụng mang về làm đồ ăn đêm cho bố mẹ đã mệt mỏi cả ngày, hai người hẳn
sẽ rất vui vì khéo sinh được một đứa con gái hiểu chuyện lại còn làm thêm
trong quán cà phê.

Lúc về, tôi ngồi trên xe đạp, dừng lại trước ngọn đèn giao thông đối diện
đại học Thanh Hoa. Ngọn đèn giao thông trước chợ đêm đại học Thanh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.