CÀ PHÊ ĐỢI MỘT NGƯỜI - Trang 14

Hoa rất nổi tiếng, vì các sinh viên đại học, nghiên cứu sinh, thậm chí cả
giáo sư và trợ giảng ở đây đều coi cầu vượt đi bộ trên đường Quang Phục là
không khí, lấy tiếng còi tuýt tuýt và hiệu lệnh chỉ huy của cảnh sát giao
thông làm tham khảo để vượt đèn đỏ, người nào người nấy cứ thấy kẽ hở là
luồn lách, chạy qua con phố lớn xe cộ đi lại như mắc cửi.

Tôi lấy làm nghi ngờ, không biết khi vào đại học, có phải mình cũng sẽ
quên sạch luật lệ giao thông hay không. Nhưng nói đi cũng phải nói 1ại,
hằng ngày đi làm và tan làm, tôi đều thấy những sinh viên đại học dũng
cảm hăng hái quên mình xông qua đường cái, bộ dạng tươi cười hỉ hả của
họ rất khó gặp trong không khí cần cù ngột ngạt ở lớp phụ đạo.

Vào đại học nhất định là một quá trình gần như phép màu trong đời, sẽ
khiến đám học sinh cấp ba nặng nề từ khi thay da đổi thịt.

Những cô gái rạng rỡ giống như tôi sẽ có quyền quyết định có cần mặc váy
đi học hay không, đám con trai cũng không còn chỉ biết chơi bóng rổ hay
trò chơi điện tử nữa.

Chỉ còn một con phố, và ba trăm ba mươi mốt ngày nữa, là cuộc sống đại
học sẽ mở ra trước mặt. Tôi rất chờ mong, thậm chí còn hơi hơi sốt ruột.

Vì vậy, tuy rằng gần như ngày nào tôi cũng đến quán cà phê trình diện, học
cách độc lập và trải nghiệm cuộc đời trước chúng bạn, nhưng ngày nào tôi
cũng ôn bài, làm các đề luyện tập trong sách tham khảo đến hơn hai giờ
sáng mới đi ngủ. Hơn bốn tiếng sau, sáu giờ năm phút ra khỏi giường, mắt
mũi nhập nhèm ngái ngủ phóng tới trường nữ sinh Tân Trúc tham gia
những bài kiểm tra buổi sớm nhiều không kể xiết, lờ dờ như hồn ma bóng
quế làm cho xong bài. Có điều, giữa thành tích của tôi và ngôi trường đại
học cách một con phố cùng ba trăm ba mươi mốt ngày kia, rõ ràng còn một
khoảng cách cần phải cố gắng nhiều.

Đèn xanh rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.