CÀ PHÊ ĐỢI MỘT NGƯỜI - Trang 127

“Vậy mày với bạn gái giúp thím trông tiệm một lúc nhé, lão chết tiệt nhà
thím vẫn chưa về, thật là chẳng nể mặt bà vợ này chút nào.” Thím Kim Đao
sau đó lại chửi đổng mấy câu, rồi một mình đi lên tầng, để lại những tiếng
“u u u u…” liên tu bất tận của dàn âm thanh lập thể máy giặt.

“A Thác?” Nét mặt tôi hẳn là rất ngốc rất ngốc.

“Ừm.” Vẻ mặt A Thác lại giống như Armstrong vừa lên Mặt trăng.

“Trong tiệm giặt là? Anh muốn mời em ăn tối trong tiệm giặt là.” Tôi túm
lấy cánh tay A Thác lắc mạnh, muốn lắc cho đầu óc anh ta trở lại dải tần số
của người bình thường.

Tôi vốn tưởng rằng tối nay có thể đến những nơi như Matador hay
Ponderosa ăn một bữa no nê, dẫu sao thì ơn tái tạo cũng quý báu như vậy
kia mà, không khéo còn được hưởng thụ cả dịch vụ cao cấp của nhà hàng
lớn, bét nhất bét nhất, thì cũng phải là Dominos Pizza bố đói con đói con
đói hay là Noble mới phải chứ.

“Không phải tiệm giặt là! Mà là thím Kim Đao!” Vẻ mặt A Thác không chỉ
đắc ý, mà còn cười như Châu Tinh Trì vớ được bài Thùng phá sảnh(2).

“Ừ, thím Kim Đao.” Mặt tôi nhất định đang xị ra, suýt chút nữa không bật
nổi ngón tay cái.

“Tài nấu ăn vô địch Tân Trúc, mười hai năm trước đã có biệt hiệu là Mỹ
nhân nhà bếp – thím… Kim… Đao…!” A Thác kêu toáng lên, thiếu điều
rút ngay trong túi ra bài Thùng phá sảnh ăn đứt cơ tất cả các loại bài sảnh
khác.(2)

Tôi và A Thác trông tiệm giặt là không công bốn mươi phút, nói thực lòng,
chỉ nhờ tiếng u u đinh tai nhức óc của máy giặt mà tôi đã đủ đầu váng mắt
hoa rồi, A Thác còn bắt đầu nói mấy chuyện người ngoài hành tinh với tôi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.