CÀ PHÊ ĐỢI MỘT NGƯỜI - Trang 129

Sàn gỗ tự nhiên màu sẫm, trên hai nhóm tường tỏa ra ánh đèn halogen màu
vàng nhạt ấm áp, một chiếc bàn gỗ hạch đào hình bầu dục dày dặn, một bức
tranh lớn như kiểu do trẻ con bôi nguệch ngoạc trong lúc chơi đùa treo lơ
lửng dưới trần nhà.

Bài trí đơn giản, bầu không khí đơn giản.

Quan trọng nhất là, năm khay đồ ăn nắp bạc lấp lánh, cùng cả mấy bộ dao
đĩa kiểu Tây được bày biện ngay ngắn.

“Lịch sự thế cơ à?” Tôi trầm trồ kinh ngạc.

“Tất nhiên rồi, một tuần thím Kim Đao chỉ vào bếp có một lần thôi, những
lúc khác toàn là chú Kim Đao nấu linh tinh, không thể ăn được. A Thác
nói, đoạn giúp tôi kéo ghế, coi như cũng có chút phong độ quý ông.

“Đừng đợi Thiết Đầu nữa, chúng ta bắt đầu thôi, ha ha!” Chú Kim Đao
cười hì hì, cầm muôi canh gõ mạnh vào nắp khay thức ăn.

Thím Kim Đao mặc tạp để trắng bước ra khỏi bếp, tay cầm một chai rượu
vang đỏ, cười còn giống Phật Di Lặc hơn cả Phật Di Lặc.

“Không đợi được nữa à? Hai chục năm rồi, vậy mà lần nào cũng không đợi
được Thím Kim Đao cười tình tứ hết sức, chẳng biết đã kẻ mắt từ bao giờ.

“Món ăn của em cũng giống như em vậy, mỹ vị trần niên hai mươi năm, vẻ
phong tình chẳng hề suy sút, phải không Chú Kim Đao dạt dào tình cảm,
toàn thân tôi nổi da gà.

Quả là một cặp vợ chồng khiến người ta buồn nôn muốn chết!

“Hôm nay ăn gì vậy? Không được khiến bạn cháu thất vọng đâu đấy nhé!”
A Thác vỗ vỗ tay, tôi đành miễn cưỡng lộ ra vẻ mặt chờ mong.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.