CÀ PHÊ ĐỢI MỘT NGƯỜI - Trang 19

Hoa nằm ngay ở thành phố Tân Trúc, để tiết kiệm tiền và tiện bắt nạt tôi,
anh ta không dọn ra ngoài thuê phòng, mà vẫn rúc ở nhà như trước, tiếp tục
lây nhiễm sự ấu trĩ hết thuốc chữa của mình cho tôi.

Ông anh ngốc của tôi đang để mình trần ngoác miệng ra ngáp, cầm máy sấy
phả hơi nóng phù phù phù tấn công sau gáy tôi.

“Anh thật nhạt nhẽo quá đấy, chẳng trách không có bạn gái.” Tôi cảm giác
tóc tai bị thổi rối bù.

“Khửa khửa, còn chưa đến lượt anh mày không có bạn gái nhé!” Ông anh
tôi cười trông rất xuẩn ngốc.

“Vậy sao? Sao có người học đại học được hai năm rồi, mà vẫn chẳng có cô
bạn gái nào ấy nhỉ?” Tôi xỉa lại.

Tuy rằng tôi cũng biết anh mình bận đi làm thêm và hoạt động câu lạc bộ,
không có cơ hội quen biết cô gái nào vừa có mắt như mù lại không biết
thưởng thức.

“Em gái thân mến, nếu anh mày thực sự muốn đeo đuổi con gái, hừ, mấy
thể loại hoa khôi khoa, hoa khôi trường, có đóa hoa nào mà không để anh
mày hái xuống chứ! Chỉ là cô gái xứng với anh đây còn chưa xuất hiện
thôi, đám con gái bại não xung quanh anh toàn hạng mắt kém giống như
mày ấy, bảo anh làm sao cưa cẩm cho nổi?” Ông anh tôi bắt đầu hoang
tưởng.

“Em sẽ chống mắt lên chờ.” Tôi đáp, vuốt tóc lại cho thẳng rồi tiếp tục giải
bài toán khủng hoảng sinh thái, “gà thỏ nhốt chung chuồng”.

Ông anh tôi quệt ít gel tóc bôi lên đầu, sau đó vuốt tóc thành một cái ổ gà
trông xấu đến mức gà nhìn thấy cũng muốn bỏ chạy, đứng trước tấm gương
bán thân, cười khành khạch ra vẻ ta đây hay hớm lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.