CÀ PHÊ ĐỢI MỘT NGƯỜI - Trang 198

thành một kiểu yêu cầu bản thân hết sức nghiêm khắc: “Làm cho người ta
thích mình.”

Mỗi lần yêu một cô gái, Trạch Vu đều hy vọng có thể khiến đối phương
công nhận mình trong thời gian ngắn nhất, không bị người ta ghét, vì vậy
không dám bộc lộ sở thích thực sự của mình trước mặt đối phương.

Chẳng hạn như lúc dạo phố, nếu đối phương không bao giờ bước chân vào
hiệu sách, anh sẽ không đưa ra yêu cầu kiểu như “có muốn cùng vào trong
chọn một quyển sách đọc không em nhưng nếu đối phương từng dừng chân
rất lâu trước hiệu bán túi da, lần sau anh sẽ dẫn luôn người đó vào hiệu túi
da tốt nhất.

Lại lấy chuyện uống cà phê ra làm ví dụ, Trạch Vu lần nào cũng gọi theo
loại đồ uống mà đối phương thích, chỉ khi nào có một mình anh mới có thể
thể hiện bản thân một cách tự nhiên, gọi một cốc cà phê Kenya hương vị
phức tạp.

“Nếu không thích mình như thế, thì bỏ cái thói quen đấy đi chẳng phải là
xong sao.”

“Bản thân anh cũng biết như thế rất bất bình thường, nhưng anh nghĩ ý
nghĩa của câu hết thuốc chữa, chính là không thể nào trị tận gốc được.”

Người như anh yêu rất vất vả, mặc dù thoạt đầu, mỗi lần thất tình đều làm
anh thấy vui vẻ nhẹ nhõm không thôi.

Yêu thích sự vật đối phương yêu thích không phải là chuyện dễ dàng,
nhưng anh luôn có thể mở rộng trái tim ra chấp nhận. Song ngụy trang lâu
quá, sẽ càng không dám thể hiện chính mình, bởi đối phương đã yêu sâu
đậm cái người mà anh ngụy trang mất rồi.

Người ở bên anh lâu nhất là chị Mai Trăn, hai người có chung một sở thích
“thi hùng biện thế nên Trạch Vu từng coi chị ấy là người bầu bạn hiếm hoi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.