CÀ PHÊ ĐỢI MỘT NGƯỜI - Trang 215

May là, khoảng thời gian này Trạch Vu không rảnh rang kiếm bạn gái mới,
mà tôi cũng càng lúc càng quen chia nửa bát mì với anh.

Lúc ở nhà, phát hiện ra đồ đạc của mình đa phần đều để ở ký túc xá, trong
phòng toàn đồ của ông anh, tôi chợt dâng lên một cảm giác kỳ dị, như thể
mình chỉ là khách qua đường ở đây. Cũng vì lần đầu tiên dọn ra ngoài ở,
thời gian ở cùng người nhà giảm đi khá nhiều, mức độ nhẫn nhịn giữa mọi
người bỗng lại tăng lên đáng kể.

Điều duy nhất khiến tôi khó chịu là, sau khi Tiểu Thanh lên đại học rồi dọn
đến ở cùng A Thần, thư tín và điện thoại giữa chúng tôi càng lúc càng ít, kỳ
nghỉ đông này cậu ấy cũng chỉ vội vội vàng vàng trở về ăn Tết, mới mùng
bốn đã lại quay về đại học Thành Công tham gia cắm trại, tôi không quen
với sự độc lập của cậu ấy, cứ nghĩ rằng mình lẽ ra nên được hưởng một số
đặc quyền khác nhân danh tình bạn, nhưng lại thấy khó mở lời.

Có lẽ tình bạn cũng cần thử thách, chỉ có tình thân mới vững vàng bền chặt.

“Con gái, sao lên đại học nửa năm rồi mà không có cậu bạn trai nào thế?

Có phải làm thêm bận quá không?” Bố suốt ngày nhắc nhở tôi kiểu ấy, một
ngày gặp nhau bao nhiêu lần thì nhắc nhở bấy nhiêu lần.

“Chuyện này với chuyện kia chẳng liên quan gì đến nhau cả.” Trăm lần như
một tôi đều trả lời thế.

“Đại học Giao Thông nhiều con trai lắm cơ mà. Chẳng lẽ mù hết rồi. Để
đấy bố gọi điện cho hiệu trưởng của con.”

Bố bật ti vi lên, nhanh chóng chuyển sang kênh chính trị.

“Bây giờ không phải đang có mốt kết bạn trên mạng hay sao? Con gái à,
hay là lên mạng xem có thích đứa nào không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.