CÀ PHÊ ĐỢI MỘT NGƯỜI - Trang 216

Mẹ vừa nấu cơm vừa nói lớn, chẳng buồn để ý bà Vương sống đối diện cửa
sổ nhà bếp là một bà lắm điều, ngày mai không khéo lại đi buôn dưa lê
khắp xóm.

“Bố, mẹ, đừng ép con bé nữa, nó cũng cố gắng đi giao lưu rồi! Hôm ấy con
với bạn gái gặp nó đi dạo với con trai trên bãi cát ở Kỳ Đỉnh đấy, cũng lãng
mạn lắm.” Anh tôi cười ha hả đi tới, cầm một miếng bánh kem lên nuốt
chửng.

Tôi trừng mắt nhìn ông anh mình, chỉ hận anh ta không bị đá ngay lập tức.

“Có cố gắng là tốt, có cố gắng là tốt rồi, tập trung cho kinh tế(1) là thực tế
đấy!” Bố bắt đầu tập trung xem ti vi, tôi mới có thể thoát khỏi địa ngục các
câu hỏi “Tại sao học đại học Giao Thông mà không có bạn trai?”

A Thác chưa bao giờ nói với tôi anh có thích Bách Giai hay không, tôi cũng
không hỏi.

Bởi vì tôi chưa bao giờ nghi ngờ sức hấp dẫn của Bách Giai.

Huống hồ, chõ mũi vào tình yêu của người khác xưa nay vẫn là hành vi ngu
xuẩn nhất, bởi tình yêu ngay từ đầu đã có đáp án.

Nhưng A Thác rõ ràng bắt đầu khó hiểu khi thấy tôi bình chân như vại kiểu
đó.

“Hôm đó Bách Giai đã nắm tay anh.” A Thác nổi trên mặt nước, A Châu
đang ở bên cạnh nín thở quạt nước.

“Em biết, cậu ấy có kể với em, còn hớn ha hớn hở nữa.”

Tôi cười, dựa vào thành bể nghỉ lấy hơi.

“Em nói xem, liệu Bách Giai có thích anh không?” A Thác tóm lấy cặp
chân mập ú của A Châu, giúp cậu ấy chỉnh lại tư thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.