CÀ PHÊ ĐỢI MỘT NGƯỜI - Trang 255

“Đối thủ hùng biện, anh từng câu từng chữ đều phủ nhận tính cấp bách,
tính cần thiết của tiền phúc lợi dành cho người cao tuổi, và quan trọng nhất
là sự công bằng xã hội, xin hỏi, lẽ nào anh không bao giờ già đi sao? Xin
hỏi anh dám chắc rằng tiền dưỡng lão tiết kiệm từ thời trẻ sẽ không vì vật
giá leo thang mà nhanh chóng mất giá sao? Xin hỏi, anh đã đặt mình vào
hoàn cảnh người khác để suy nghĩ vấn đề này hay chưa?” Đại tướng của
học viện Pháp luật Thương mại trường Trung Hưng dạt dào xúc động,
quăng ra câu hỏi cuối cùng.

Trạch Vu chỉ nhún vai, lộ vẻ bất đắc dĩ.

“Rất xin lỗi, đối thủ hùng biện, chưa chắc tôi sẽ già đi. Rất có thể ngày mai
tôi đã chết luôn rồi.” Trạch Vu nở nụ cười không gì có thể đánh bại của
mình: “Xã hội lý tính muốn chú ý đến công bằng chính nghĩa, thì cần phải
để mỗi cá nhân tự đối mặt với mạo hiểm, đồng thời gánh vác trách nhiệm
tương ứng. Thử hỏi, nếu hôm nay chấp nhận để toàn dân cùng chia nhau
gánh vác chi trả tiền phúc lợi cho người cao tuổi, vậy thì người bất hạnh
không thể già đi, tuổi trẻ đã chết yểu như tôi đây, phải chăng cần yêu cầu
toàn dân cùng gánh vách chi phí nuôi gia đình, chi phí giáo dục con cái của
mình?”

“Hử?”

Chuông đánh lên tiếng thứ ba, trận đấu kết thúc không sai một giây, toàn
hội trường cười lớn, cả giám khảo cũng vỗ tay rần rần.

Tôi ở dưới giơ cao lon tiên thảo mật ong đặt ở đầu giường hôm nay, chúc
mừng Trạch Vu đang khom người cúi chào từ xa.

Điểm số được công bố, 4-1, một tỷ số áp đảo.

Chúng tôi lần đầu tiên giành quán quân cúp Thuế Giáo dục trong mười năm
trở lại đây, Trạch Vu cũng lần thứ hai ôm về danh hiệu nhà hùng biện giỏi
nhất Đài Loan mà anh mong đợi đã lâu, còn tôi thì dành được giải tân binh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.