“Rốt cuộc là đi đâu ở châu Phi vậy? Nam Phi à?” Tôi hỏi, tâm trạng rất vui.
“Gambia, gam-bi-a, nhưng mà nó ở đâu thì anh cũng chịu, nói chung là đi
rồi sẽ biết thôi! Hy vọng có thể trông thấy sư tử, ha ha.” A Thác vẫn cười
như thằng ngố vậy.
“Thế tức là mùng 5 anh về Tân Trúc, mùng 8 đi rồi! Vậy chúng ta hẹn lúc
nào ăn cơm đi! Tiện thể em dẫn Cà Rốt đến cho anh xem, dạo này nó đang
tập đi ị, khắp nhà em chỗ nào cũng làm một bãi, khủng khiếp lắm!” Tôi
cười ha ha.
“Mùng 5 anh còn phải đi làm mấy thủ tục để xuất ngoại, mùng 6 phải tham
gia họp lớp đại học kiêm đám cưới ở Đài Bắc, hôm ấy anh sẽ ở nhà bạn
cùng lớp, chính là A Bộc chủ nhiệm câu lạc bộ ấy, cậu ta sắp lấy vợ rồi!
Thật là nhanh quá đi!” A Thác nói như súng liên thanh, giọng rất hưng
phấn.
“Thế… thế bao giờ anh về Tân Trúc hả?” Tim tôi đột nhiên trầm xuống,
không được vui vẻ cho lắm.
“Tối ngày mùng 8, hôm ấy vừa khéo là Chủ nhật, anh đúng là có lộc ăn!
Nhớ phải nhấn mạnh với thím Kim Đao đấy nhé, anh muốn ăn phần gấp
đôi! Nhưng chỉ có thể ở Tân Trúc mấy tiếng thôi, máy bay của anh sáng
sớm mùng 9 đã khởi hành rồi, vì vậy anh ăn xong cơm, thăm bạn bè xong
là phải đi xe ra sân bay Trung Chính luôn.” A Thác càng nói càng nhanh.
“Thế còn mùng 7? Mùng 7 là có thể về rồi mà?” Tôi ấp úng.
“Chiều mùng 7 anh phải đi tìm lại bà thím ở cửa hàng phúc lợi hồi xưa đã
chăm lo cho anh, kiểm tra xem bà ấy có quên từ vựng tiếng Anh nào
không, tối thì anh muốn hẹn Bách Giai ăn cơm, chắc cô ấy đang ở Đài Bắc
nhỉ? Em giúp anh hẹn Bách Giai bảy giờ tối ở cửa Tây số 3 của bến xe
được không, sau lưng anh còn mấy người đang xếp hàng đợi gọi điện
thoại.” A Thác hào hứng kể hết hành trình bận rộn của anh.