CÀ PHÊ ĐỢI MỘT NGƯỜI - Trang 308

“Hôm nay em đen-chết-đi-được!” Tôi đứng từ ngoài cửa, cầm quả bóng
ném thẳng vào máy ném bóng.

Trúng luôn!

Không còn chỗ nào để đi nữa rồi. A Thác lúc này chắc chắn đang ở chỗ
Tiểu Tài.

Tôi gần như chỉ cần khống chế thân xe, sau đó liên tục tăng ga.

Nhưng nhịp tim của tôi tựa hồ còn nhanh hơn bánh xe, cảm giác bất an dữ
dội không hề bị vận tốc một trăm cây số một giờ hất văng đi.

Đông Tân Trúc, dưới nhà Tiểu Tài.

Một già một trẻ, một bàn cờ tướng vừa mới phân thắng bại.

Nhưng không thấy A Thác.

“A Thác vừa thắng bác lần thứ hai, mất chưa đầy nửa tiếng, lại còn vừa
cười vừa nói là…” Bố Tiểu Tài nhìn bàn cờ trầm tư, bộ dạng chừng như rất
khó hiểu.

“Anh ấy bảo hôm nay anh ấy rất may mắn.” Tôi ngây người, lẩm bẩm tự
nói một mình.

“Cháu cũng nghe cậu ta nói thế à, cậu ta còn lừa bác bảo hôm nay không
gặp được cháu nữa chứ.” Bố Tiểu Tài tiếp tục trầm tư với ván cờ lúc nãy,
lẩm bẩm: “Thì ra trong đánh cờ vận may cũng rất quan trọng.” Tiểu Tài vỗ
vỗ vai tôi, tôi giật mình sực tỉnh.

“Mười phút trước, A Thác phóng xe ra sân bay rồi.” Tiểu Tài mặt mày ủ rũ,
vẫn đang đội chiếc mũ ảo thuật tôi và A Thác tặng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.