CÀ PHÊ ĐỢI MỘT NGƯỜI - Trang 321

Cho đến một ngày, khi tôi đang chở Albus lượn lờ trong khu chợ trên con
xe SB, không ngờ lại phát hiện ra một quán cà phê vừa khai trương vẫn
chưa đặt tên đang tuyển người, vả lại lời đăng tuyển dán trên cửa bếp rất
thú vị, bên trên viết rõ: “Tuyển Albus và Tư Huỳnh.”

“Một trăm phần trăm, đây là quán do Vua gọi lung tung mở.” Albus châm
một điếu thuốc, đẩy cửa ra.

Vậy là chúng tôi lại bắt đầu làm việc, rất nhiều khách cũ khách mới đều
dần dần tụ về. Nhưng chúng tôi cũng không vì Vua gọi lung tung là ông
chủ mà ngừng đốp chát với ông ta, Vua gọi lung tung hiển nhiên cũng hết
sức vui vẻ, động một tí lại lên cơn gọi những tên món quái dị.

Bạn trai trước đây của bà chủ nói không sai, có một số việc, một vạn năm
sau cũng sẽ không thay đổi.

o O o

Còn Tiểu Tài, hồi tôi học năm thứ ba, có một hôm anh ta mặc âu phục
chững chạc bước vào quán, đầu đội cái mũ ảo thuật màu đỏ kia.

“Dạo này bận không? Bố anh bảo em đến tìm anh ba lần.” Tiểu Tài vẫn gầy
như que củi giống hồi trước, nhưng dáng vẻ rạng rỡ, hoàn toàn không phải
bộ dạng của một người đã trượt đại học tám lần liền.

“Cũng tạm, nhưng mà rốt cuộc anh đi đâu vậy? Bố anh cứ làm ra vẻ thần
bí, còn bắt em đánh với ông ấy hai ván cờ, thắng rồi mới chịu nói. Không
cần phải nói, tất nhiên là em không biết gì rồi.” Tôi bực bội vừa nói vừa
pha cà phê.

“Tư Huỳnh, cho em biết hai tin tốt lành.” Tiểu Tài bỏ mũ xuống, lịch thiệp
khom người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.