CÀ PHÊ ĐỢI MỘT NGƯỜI - Trang 76

“Lâu lắm mới gặp, sau này phải nhờ đệ nhất mỹ nhân của trường chỉ dạy
nhiều.”

Anh ấy mặc áo sơ mi trắng, quần dài màu cà phê. Cười hì hì đeo cặp sách
màu vải bố màu xanh lam, đứng ở cổng trường đợi chị.

Sau đó, cúi người thật sâu.

Chị không biết phản ứng thế nào, đành lúng túng vẩy vẩy tay chào anh ấy
rồi đi thẳng vào lớp học.

Hồi tưởng lại, lúc đó chị căn bản không hiểu cảm xúc trong lòng mình là
một thứ được gọi là “yêu”.

Chị vẫn đơn thuần cho rằng bọn chị sẽ là bạn tốt cả đời.

Sau đó mỗi ngày tan học anh ấy đều vội vội vàng vàng đạp xe đi đâu, chị
mới biết, thì ra để chi trả khoản phí cao ngất ngưởng của trường trung học
tư thục, tối tối anh ấy đều phải tới quán cà phê làm thêm.

Chậc, cũng coi như là học xong có chỗ dùng, bố chị biết chuyện còn rất đắc
ý vì đồ đệ hơn thầy.

Thỉnh thoảng chị cũng đến quán cà phê ấy làm bài tập, chủ quán và các học
sinh vừa học vừa làm ở đó đều khen tay nghề của anh ấy giỏi nhất quán,
khách hàng rất hài lòng.

“Đệ nhất mỹ nữ của trường ta, xin hỏi hôm nay cô muốn uống gì? Bản
quán mời khách.”

Lúc nào anh ấy cũng cười hì hì, mặc tạp dề trắng, khơm người hỏi chị, cố ý
làm ra vẻ quý ông lịch thiệp.

“Tùy.” Chị muốn nói, nếu anh ấy đã mời, thì cứ tùy thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.