CÁ THU - Trang 109

đã bị mấy đàn em khoá 86, 87 phê phán nhưng em vẫn muốn thử tìm lời
giải đáp. Rốt cuộc đó là gì?”

Eun Rim ngẩng đầu lên. Myeong Woo nghĩ Eun Rim đã ở lại lâu hơn bất

cứ ai. So với tiền bối Myeong – người luôn tư duy khoa học, so với anh –
người luôn tự phụ về lô gích và lý trí của mình, so với các đàn em khoá
dưới luôn phê phán cô phi khoa học, thì Eun Rim đã ở lại đó một mình lâu
hơn tất cả. Và giờ đây Eun Rim đang bảo đó không phải lỗi của anh trai cô.

“Mùa đông năm ngoái, khi ngồi ở hội quán lúc mọi người ra về hết,

bỗng nhiên em lại nghĩ, điều làm cho chúng ta không thể rời xa, thứ đã níu
kéo chúng ta lại nơi đó chính là… niềm tin về con người.”

Eun Rim nhìn anh với đôi mắt đen láy. Dù chỉ trong chốc lát nhưng có

vẻ cô đã bị mê hoặc bởi những lời mình đang thốt ra.

“Không hiểu sao em… đã từng mơ về Utopia. Có phải vì không tồn tại

trên đời nên tên nó mới là Utopia không? Ở thế giới tốt đẹp gán cho xã hội
chủ nghĩa mà không ngờ rằng điều đó chỉ có thể hoàn thành trong mơ. Em
từng tin rằng tất cả rồi sẽ thành hiện thực. Một niềm tin chắc chắn. Nhưng
cho đến giờ… cho đến tận giờ… em vẫn còn thấy mơ hồ trước những điều
ấy.”

Khó khăn lắm Eun Rim mới nói hết, rồi cụp mắt xuống. Anh lặng lẽ

ngậm điếu thuốc trong miệng. Eun Rim khịt khịt mũi, lại ngẩng đầu lên.

“Em nói chuyện xưa quá rồi phải không?”

Anh không trả lời.

“Lạ thật đấy. Gần đây cứ mỗi khi gặp ai đó em lại nghĩ đến chuyện này.

Hồi còn đi học, có một hôm vào giờ thể dục em quên mang đồng phục thể
thao. Tuy thế, em vẫn phải đi giày tập và ra sân vận động đứng. Đương
nhiên em cũng bị mắng đôi chút. Cảm giác tất cả đều mặc đồng phục thể
thao màu tím còn mỗi mình em mặc đồng phục đen thắt cà vạt trắng ấy, lạ
lắm nhé. Ở trong lớp, khi tất cả mọi người mặc đồng phục mà có một số

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.