CÁ THU - Trang 113

công ngày một nhiều, cuối cùng bọn em chỉ còn lại một nhóm nhỏ. Lúc đó
em bắt đầu đau bụng và nghĩ rằng phải về nhà nghỉ ngơi một chút, nhưng
đã không thể nữa rồi. Bên ban chấp hành có vẻ rất bối rối. Chị uỷ viên
trưởng, trưởng nhóm đấu tranh, trưởng nhóm tuyên truyền, ai nấy đều rầu rĩ
mặt mày. Cứ có người rút lui là tim họ lại đập chậm đi một nhịp. Vì thế em
không làm sao mở lời xin về nhà được. Thiếu một người như em thì hoạt
động cũng chẳng trở ngại gì… thêm một người như em mọi thứ cũng chẳng
khác biệt cho lắm… Nhưng em muốn cho mọi người thấy, dù chỉ còn một
người thì em vẫn ở lại. Điều đó biết đâu lại trở thành niềm an ủi cho những
con người đang mệt mỏi và dần kiệt sức kia.”

“Thế mới bảo em ngốc.”

Eun Rim đột nhiên bật cười.

“Em giống con ngốc lắm hả? Đúng thật. Tất cả mọi người đều bảo vậy.

Em đã quá cảm tính trong việc tiến hành cách mạng. Em cũng suy nghĩ về
chuyện này nhiều lần. Để một người như em phát động phong trào, có phải
chúng em đã thua ngay từ đầu rồi không. Ngay từ đầu vận động mọi người
cùng tham gia đã là sai rồi. Nhưng đến giờ em cũng không dám chắc, nếu
đặt em trở về vị trí cũ thì em có còn giống con ngốc nữa không.”

“Vì chuyện đó mà sức khoẻ em yếu đi à? Sẩy thai đối với một người phụ

nữ là chuyện rất lớn đấy. Sau đó em có uống thuốc chứ?”

Anh dè dặt hỏi. Vừa nãy Eun Rim còn bật cười, vậy mà giờ lại cụp đôi

mắt đen xuống khép hờ. Bầu không khí kỳ lạ chợt bao trùm lấy anh.

“… Không, chuyện đó… lâu lắm rồi. Chuyện của quá khứ… Đã bảy

năm rồi.”

Ánh mắt Myeong Woo nhìn như đóng đinh vào gương mặt cúi gằm của

Eun Rim. Lát sau, Eun Rim cũng ngẩng mặt lên, đối diện với ánh mắt của
anh. Đôi mắt, đẫm nước như khẳng định những gì anh đang nghi ngờ đều là
sự thật. Khuôn mặt anh chợt tái nhợt đi còn Eun Rim chỉ biết cắn môi ngăn
những giọt nước mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.