CÁ THU - Trang 133

Chương 8:

Những tháng ngày suy sụp trong ký ức

Tôi còn chịu đựng được đến bây giờ là bởi tận sâu trong tâm hồn vẫn

còn một sợi dây đàn đang rung lên.

Nỗi cô đơn bị bỏ lại một mình nơi tất cả mọi người đã rời đi như dính

chặt vào bầu không khí ẩm ướt. Tôi tin rằng dù Đông Âu có tan rã chăng
nữa thì phong trào công nhân sẽ vẫn tiếp tục diễn ra.

Không nên ngồi lì trong nỗi cô đơn của chính mình, cần nỗ lực hơn nữa

để mang đến cho những người còn đang đau khổ hơn mình kia dù chỉ là
một cung đàn.

Đôi khi chính những suy nghĩ này lại đưa tôi vào một nỗi cô đơn khác.

Mưa rất to mà anh Geon Seop vẫn chưa về.

Đã là ngày thứ tư không có chút tin tức nào của anh ấy.

– Trong nhật ký để lại của No Eun Rim,

tháng 8 năm 1992.

Những cơn gió lạnh ập vào mặt khiến đầu mũi cũng thấy lạnh buốt.

Từ tối nay trời bắt đầu trở lạnh. Anh đứng trước một chiếc xe kéo chất

đầy quýt. Có vẻ chưa vào chính vụ nên ngoài vỏ quýt vẫn còn nhiều mảng
xanh xanh. Hẳn khi sắc xanh bị xóa khỏi màu quýt tràn ngập hai bên đường
này thì mùa đông mới thực sự đến. Nói cách khác, vỏ quýt còn xanh chính
là dấu hiệu cho thấy mùa thu vẫn còn lưu luyến quanh đây.

Anh nhận túi quýt từ người đàn ông trung niên mặc áo khoác lông

ngỗng. Người đàn ông không hỏi han gì chỉ xuýt xoa:

“Quýt ngọt lắm! Ngon lắm!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.