CÁ THU - Trang 134

Anh rẽ vào một ngõ tối trên đường. Mua lấy một túi quýt hoặc khoai

lang và hạt dẻ nướng đã bắt đầu được bán, những người đàn ông dựng đứng
cổ áo, rẽ vào con ngõ. Không khí trong ngõ nồng nặc toàn mùi rượu từ
những người đàn ông rủ nhau đi uống sau giờ làm. Miệng họ thỉnh thoảng
lại phả ra từng đợt khói trắng. Vẫn còn một vài cây xanh chưa rụng hết lá,
đung qua đưa lại trong cơn gió lạnh mùa thu, trông đến yếu ớt thê lương.
Anh nhổ nước bọt xuống vệ đường và nhìn lên ngôi nhà ba tầng mái ngói
đỏ.

Lần đầu tiên anh đến nơi này gặp Yeo Kyeong là một ngày mùa xuân ấm

áp. Bên tường, cây mộc liên cao vượt mái nhà nở hoa trắng muốt, còn anh
đứng ở ven đường, cảm tưởng như nghe rõ tiếng trái tim mình đang đập rộn
lên trong lồng ngực. Đã lâu lắm rồi, anh mới cảm thấy vui như thế, cũng lâu
lắm rồi mới có cảm giác hạnh phúc và phập phồng hy vọng mỗi khi đến
thăm ai đó. Chính vì thế, cảm giác rung động ấy mới là ký ức đáng trân
trọng và thần kỳ nhất. Ngày hôm ấy, Yeo Kyeong mặc áo khoác len trắng
kết hợp cùng váy xòe cốt tông trắng, bước lại phía anh như một thiên thần
tuyết.

Anh chầm chậm bước từng bước lên cầu thang dẫn từ tầng một lên tầng

hai. Giống như con cá lần ngược lại vết tích của ký ức, trái tim anh đập
mạnh liên hồi. Lên đến tầng ba anh liền trông thấy cánh cửa gỗ treo tấm
biển “Phòng vẽ Yeo Myeong”. Ánh đèn huỳnh quang trắng hắt ra qua khe
cửa. Anh hơi lưỡng lự rồi đẩy cửa bước vào. Các học sinh đã về hết nên
phòng vẽ yên lặng như tờ, chỉ có một cô gái đang cúi đầu dọn dẹp các dụng
cụ vẽ trong một góc phòng. Là cô gái cùng Yeo Kyeong vận hành phòng vẽ
này.

“Ôi, anh đến có việc gì vậy ạ?”

Cô gái với mái tóc dài uốn xoăn cột lên, vừa chỉnh trang lại chiếc áo ca

đi gan màu nâu sẫm vừa e dè hỏi.

“Làm thế nào nhỉ? Giờ Yeo Kyeong không có ở đây.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.