CÁ THU - Trang 138

Ngày ấy, khi anh và Yeo Kyeong ngồi đây ăn canh sò uống rượu sô chu,

liệu cũng có một người đàn ông cô đơn đi dọc con ngõ như anh bây giờ hay
không, và bóng hai người cũng in trên những tấm bạt ni lông như vậy chứ.

Vừa vào nhà anh đã bước ngay đến bên chiếc điện thoại bàn. Trên màn

hình, ngoài đồng hồ hiển thị mười một giờ mười phút ra, không còn thông
báo gì khác. Không hề có cuộc gọi nhỡ. Anh nhìn quanh căn phòng một
lượt như thể mình chỉ là khách du lịch vào nghỉ trọ. Không gian quá yên
tĩnh. Căn phòng suốt ngày nay không có lấy một tiếng chuông điện thoại,
luôn chìm trong sự im lặng nặng nề và đáng sợ như vậy. Myeong Woo đi
vào bếp, bật máy pha cà phê lên sau đó cởi áo khoác ném lên giường và
nặng nề thả mình xuống ghế xô pha.

Lần đầu lên Seoul, sau khi lắp xong điện thoại bàn mã vùng Seoul, anh

đã gọi cho em gái Myeong Hee và bố mẹ ở thành phố J. Ngoài họ ra, anh
không còn ai để gọi điện nữa. Đương nhiên anh cũng không nhận được điện
thoại từ ai ngoài họ. Vậy mà thỉnh thoảng chuông điện thoại nhà cũng reo.
Khi anh đang đun nước nấu mì, lúc tìm sách trên giá, tiếng chuông điện
thoại vang lên như một sự ngẫu nhiên. Anh đến gần đỉện thoại, đợi chuông
đổ thêm mấy tiếng nữa mới chậm rãi đặt tay lên ống nghe. Nhưng anh cũng
chẳng vội bắt lời, anh thường chờ đợi. Anh muốn đoán xem người gọi đến
là ai. A, hay là người ta gọi nhầm. Anh đang mong đợi ai gọi nhầm đây.
Ngoài gia đình ra anh không hề cho ai số điện thoại nhà, nên thực ra đa số
các cuộc gọi đến đều là gọi nhầm. Có vẻ số điện thoại này trước đây thuộc
về một học viện nào đó, anh thường phải nghe thấy tiếng trẻ con và tiếng
phụ huynh ở đầu dây bên kia.

— Đó có phải là Học viện Soksem không ạ?

— Không phải, chị gọi nhầm máy rồi.

— Đó là Học viện Soksem phải không?

— Không phải, đây là nhà riêng ạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.