CÁ THU - Trang 174

Chương 10:

Thời đại bị đánh cắp

Khó khăn lắm mới tìm đưọc một căn gác xép nhỏ tại một xó Seoul. Nấu

com ăn tối xong tôi dọn dẹp căn phòng rồi nghiêm túc bắt đầu viết sơ yếu lý
lịch. Năm 1981 tốt nghiệp trung học nữ XX tại Seoul, năm 1984 bỏ ngang
khi đang theo học khoa Duợc trường Đại học XX. Sau đó không còn gì để
viết nữa.

Chẳng còn ai có thể nói cho tôi biết suốt mười năm trời tôi đã làm gì, và

đương nhiên cũng chẳng có lấy một người để công nhận mười năm ấy của
tôi.

Nhà xuất bản Khoa học Xã hội mà tôi tìm đến xin việc đang chuẩn bị

xuất bản cuốn sách có tên Bí quyết thành công, vị tổng biên tập vói gưong
mặt khắc khổ nói rằng tôi đã quá lớn tuổi để làm công việc này.

Đúng vậy. Tôi đã ba mươi hai và sắp bước sang tuổi ba mươi ba rồi.

Hơn nữa lại là phụ nữ, kinh nghiệm không có, từng có tiền án, dù là án
treo.

Anh Myeong Woo thi thoảng xuất hiện, mua đến cho tôi những vật dụng

cần thiết. Cái đèn bàn đang bật đây cũng là của anh ấy mang sang cho tôi
dùng.

Khi tôi hỏi tại sao, anh ấy liền đáp: Em không thích bóng tối còn gì.

Cái đài cát xét đang nghe nhạc này cũng là của anh ấy cho. Tôi tự hỏi,

nếu mình thắc mắc thì anh ấy sẽ trả lời thế nào. Chưa biết chừng, có khi
anh ấy sẽ bảo: Vì em thích giọng người khác thì thầm còn gì.

Rồi rất lâu không thấy anh đến.

… Bốn bề tĩnh lặng. Vừa có tiếng bước chân ai đó bên ngoài kia nhưng

giờ cũng tắt ngấm. Vì tiếng bước chân mà giờ tôi phải chỉnh to lên tiếng
nhạc khi nãy vừa vặn nhỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.