CÁ THU - Trang 239

ra tất cả những chuyện này thật đáng buồn, nhưng tôi vô cùng vô cùng nhớ
bọn họ. Từ sau ngày hôm đó, tôi bỏ hết những gì đã viết trong suốt thời
gian qua và bắt đầu cuốn tiểu thuyết này. Tôi đã từng muốn thoát ra nhưng
rõ ràng trong tôi vẫn luôn tồn tại một ngọn đèn xanh của tự do, chiếu ánh
sáng hy vọng xuống chúng tôi như những ngày cùng nhau bơi lội giữa biển
khơi. Và đến giờ tôi vẫn không từ bỏ hy vọng với sự tự do của ngọn đèn
xanh ấy.

Buổi sáng sau ngày nộp bản thảo cho nhà xuất bản, tôi đặt một chiếc ghế

câu cá ở ban công của căn hộ mới chuyển đến rồi ngồi đó uống cà phê. Thời
khắc này, xuân đã đi qua và mùa đang bước vào những ngày đầu hạ. Mùa
xuân mới qua nên từ cửa sổ nhà tôi vẫn còn có thể nhìn thấy tuyết trên ngọn
núi Bukhan, sau đó tuyết sẽ tan đi để màu xanh mơn mởn của lá cây bừng
lên, hoa đỗ quyên héo dần và mùi hương cây keo càng lan tỏa. Thế nhưng
tôi đã gửi mùa xuân ấy vào trong mùa thu, những ngày mà Myeong Woo và
Eun Rim còn bên nhau lang thang khắp phố. Có lần tôi đang viết đột nhiên
có hẹn gấp phải đi vào thành phố và gặp cơn mưa bất chợt. Tôi thầm nhủ –
mưa thu gì thế này, rồi vui vẻ chuyên tâm vào cuốn tiểu thuyết.

Xuân qua hạ tới, tại ban công căn hộ, tôi ngồi với tách cà phê trên tay và

nhận ra rằng giờ đây cuốn sách đã giao cho nhà xuất bản sẽ không còn là
của riêng tôi nữa. Có thể là vì No Eun Rim, người đã bỏ lại tình yêu trên
mảnh đất này mà ra đi cũng nên. Tôi ngộ ra rằng tôi không phải chỉ là một
cá thể đơn độc, câu chữ của tôi cũng không phải của riêng mình, giống như
tên tôi để gọi tôi nhưng không chỉ có thể – tên tôi không còn là của riêng
một mình tôi… Nhà văn Hemingway trải qua Thế chiến thứ nhất, đã ví
chính thế hệ mình, “những người tham chiến là một thế hệ bị lãng quên
không còn trẻ”, những người trẻ mới mười mấy hai mươi khi trải qua phong
trào sinh viên thì tự gọi mình là thế hệ bị cướp đoạt tuổi trẻ, song giờ đây
tôi có thể nói thế này: những người trẻ từng đau khổ trong những năm tám
mươi, mọi người có thể trẻ mãi không già… Bởi vì giờ đây tôi đã hiểu,
khoảng thời gian gọi là quá khứ ấy sẽ không chỉ cứ thế trôi đi rồi biến mất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.