CÁ THU - Trang 54

Tuy nhiên đứng từ góc độ cô thì phát huy khả năng tưởng tượng như vậy

là điều không thể. Cô chan canh kim chi ăn với hai bát cơm rồi cười khúc
khích, soi gương bẻ tách một que diêm gảy chỗ bột ớt dính vào kẽ răng. Sau
đó, cô sẽ nằm trong góc phòng đọc sách suốt đêm rồi đến sáng lại gõ tập tài
liệu phô tô do chị Myeong mang về.

— Em không sao chứ? Hôm qua em lại thức đến sáng, đúng không?

Tờ mờ sáng chị Myeong mệt rũ người trở về nhà và hỏi như vậy, cô

thường trả lời:

— Nếu còn việc để làm thì em không ngủ được. Cứ còn cái gì thu hút là

em có thể cứ thế thức mãi. Trước đây có người từng xem bói cho em, nói
rằng tứ trụ của em toàn là lửa. Lửa gặp cây sẽ cháy bùng bùng. Có thể chị
sẽ phê phán, bảo cách suy nghĩ của em thật phi khoa học, có điều thỉnh
thoảng em vẫn nhớ đến câu ấy, ý nó như thể em rất hiểu bản thân em vậy.
Thực ra em có thể cháy bùng lên đấy.

Sợ phát ra tiếng nên cô trải chiếc khăn mặt dày xuống dưới, vẫn chưa đủ

cô còn dựng sách làm vách che rồi vừa đánh máy vừa nói. Khi đó liệu cô có
biết đôi mắt đen của mình đã sáng rực lên rất lạ không. Anh nhìn thấy. Đôi
con ngươi như hai trái cầu thủy tinh của cô bỗng nở to ra. Chỉ mình anh
nhìn thấy, cảm nhận thấy, và bị hút lấy. Đó là vợ của đàn em, một phụ nữ
ngồi đây mong được thu hút, một phụ nữ mong gặp được những việc thu
hút mình đến mức quên cả ngủ. Thế rồi chị Myeong lại bảo:

— Đây là bệnh chứ còn gì nữa. Chỉ hơi khen em tí chút thôi mà em đã

phi khoa học như thế rồi.

Anh lại ấn nút tua lại. Cứ suy nghĩ lan man thế này thì không được. Anh

bỗng thấy bực bội, chỉnh âm thanh to lên một chút.

“Về việc tuyển dụng trẻ em, tôi không hề có suy nghĩ này, trước tiên vẫn

phải đặt việc học tập của bọn trẻ lên hàng đầu. Chúng chẳng phải những
đứa trẻ rất đáng thương đấy ư? Jeong Bong Chul tôi đâu phải chưa từng
nếm mùi vất vả.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.