CÁC CẬU BÉ CỦA JO - Trang 231

– Thời gian vừa qua chị quá mệt mỏi, nên không khỏi càu nhàu. Chị tự

hỏi không biết Dan nghĩ gì khi không trông thấy em. - Bà Jo nói tiếc rẻ. - Đó
là một hành động khôn ngoan, nhưng nó rất muốn nhìn thấy lần cuối cùng
các gương mặt thân thương trước khi đi xa.

– Như thế này tốt hơn. Bess có vẻ nhẹ nhõm, còn em thì nhẹ nhõm thật

sự.

Và vầng trán bà Amy trở lại thanh thản trong khi bà xoay về phía cô con

gái đang cười rất vui với các anh chị họ của cô.

Bà Jo lắc đầu nhưng không có thời gian để nói tiếp, vì ông Laurie bước

vào, rạng rỡ.

– Thưa quý vị, đây gọi là “Chỉ là cây vĩ cầm”, theo câu chuyện cổ tích

của Andersen.

Ông Laurie mở cửa: một chàng trai trẻ, mặt mày tươi cười, đứng đó, chiếc

vĩ cầm trên tay.

– Natl Nat! - Tất cả thốt lên cùng một lúc.
Nhưng chính Daisy là người đầu tiên chạy về phía người chơi vĩ cầm.
Cô dường như đã quên đi sự bình tĩnh thường ngày, ôm lấy cậu, khóc sướt

mướt vì ngạc nhiên và vui mừng. Bà Meg cũng chạy đến, đẩy con gái ra và
thế vào chỗ cô. Sau cùng thì Demi siết chặt tay Nat, còn Josie thì nhảy múa
quanh cậu như mấy bà phù thủy ở dạ hội phù thủy vậy.

Điều này khiến cho mọi người cười ầm và làm cho không khí bớt căng

thẳng. Rồi đến lượt các câu hỏi và trả lời nổ ran như thường lệ.

Dĩ nhiên tất cả đều muốn nghe cậu chơi đàn. Khi ai nấy mỏi miệng vì nói

nhiều thì cậu bắt đầu chơi. Những người khó tính nhất cũng phải ngạc nhiên
vì sự tiến bộ của cậu. Hơn nữa, anh chàng Nat rụt rè đã thay đổi: sự mạnh
mẽ và tự chủ đã biến cậu thành một người đàn ông khác.

Sau khi chơi một bản nhạc tuyệt hay, cậu nhìn các bạn và tuyên bố:
– Còn giờ thì con xin chơi một bản nhạc mà mọi người chắc chắn còn

nhớ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.