CÁC CẬU BÉ CỦA JO - Trang 230

– Chỉ còn thiếu việc ấy nữa thôi. Hãy nghe đây, Ted. Nếu như em giết

một người, thì điều này có khiến em xáo trộn không? Một tay xấu xa, dĩ
nhiên.

Ted định mở miệng để nói “Hoàn toàn không”, nhưng em dừng lại, một

nét gì đó trên gương mặt của Dan khiến em phải suy nghĩ.

– Thì đây, nếu đó là bổn phận ngoài chiến trường hoặc để tự vệ thì em sẽ

không hối tiếc. Nhưng nếu vì giận dữ, thì em nghĩ chắc là em hối hận. Em
không biết sự hối hận có dày vò em không. Nhưng đây không phải là vấn đề
của anh, có phải vậy không? Đối với anh, đây là một trận đấu chính đáng,
em nghĩ thế.

– Phải, anh đã có lí. Nhưng anh ước sao không phải xen vào chuyện đó.

Phụ nữ thường cảm thấy ghê tởm việc này vì họ không nhìn nhận vấn đề
theo cách đó.

– Chỉ cần không kể cho họ nghe. Như vậy họ sẽ không nghĩ gì cả. - Ted

nói như kẻ sành điệu.

– Anh không có ý định đó. Em cũng vậy, đừng nên nói gì. Còn giờ thì

chúng ta đọc sách.

Một vài tuần lễ yên ả trôi qua, trong thời gian đó Dan nôn nóng chờ đợi

những bức thư bảo đảm cho phép cậu đến làm việc cạnh mấy người da đỏ ở
Montana. Khi thư đến nơi, cậu nhanh nhẹn chuẩn bị hành trang để quên đi
một mối tình không thể thỏa mãn và để bắt đầu làm việc. Cuối cùng thì cậu
sẽ sống vì người khác, nếu như cậu không thể sống vì mình.

Vào một buổi sáng thật buồn cho gia đình March, kẻ lữ hành lên đường

với con ngựa và con chó của cậu.

– Thật là tội nghiệp cho tôi! - Bà Jo thở dài. - Ta có thể nghĩ, cuộc sống

chỉ toàn những cảnh ra đi và chia li, càng ngày càng trở nên khó khăn hơn
với thời gian.

– Và cũng gồm cả những cuộc hội ngộ, chị yêu. Vì chẳng bao lâu nữa

Nat sẽ trở về. - Bà Amy đáp, vui mừng vì không còn con chó sói rình rập
quanh con cừu non của bà nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.